Tiêu Cẩn Sanh mỉm cười, vừa định quay người liền thấy Mạnh Uyển ở cách đó khônh xa giật mình nhìn cô. Thần sắc hơi động, Tiêu Cẩn Sanh lộ ra một nụ cười tươi với Mạnh Uyển, quay người đi vào phòng học.
Một màn như vừa rồi, Mạnh Uyển đều thấy được, hy vọng cô ta sẽ không hiểu lầm đi. Tiêu Cẩn Sanh với cái thân phận này cũng chẳng thể giải thích gì, mà cho dù giải thích ngược lại còn giống như đang che dấu hiềm nghi.
Mọi chuyện bây giờ đã hong thốn nhất với cốt truyện ban đầu, cho nên cô chỉ có thể đi bước nào hay bước đó.
Sau khi về lớp Tiêu Cẩn Sanh ngồi xuống, cười hì hì với Tiếu Chí Thâm: "Có lo lắng cho em hay không a."
"Cô vợ nhỏ của anh giỏi như vậy, không cần lo lắng." Tiếu Chi Thâm bình tĩnh cười nói.
Tiêu Cẩn Sanh nghe vậy bĩu môi, hừ một tiếng lấy sách ra chuẩn bị đọc. Tiếu Chi Thâm tiến đến bên người Tiêu Cẩn Sanh thấp giọng nói: "Cậu ta không bắt nạt em chứ?"
"Sao có thể," Tiêu Cẩn Sanh cười nói, "Dù sao lúc trước cũng là bạn tốt, đại khái cậu ta muốn xác định một chút tình cảm của em đối với anh có phải đùa giỡn hay không, em đã nói rõ ràng với cậu ta, đã có người yêu thì không nên quấy rầy nhau."
Tiếu Chi Thâm thấp giọng cười: "Anh đã nói vợ nhỏ của anh rất tuyệt."
A a a Tiếu Chi Thâm phạm quy! Tiếng cười nói gợi cảm như vậy, Tiêu Cẩn Sanh thiếu chút nữa không khống chế được. Sao lại có thể dụ hoặc như vậy a!
An an ổn ổn đọc sách xong, Tiêu Cẩn Sanh với Tiếu Chi Thâm sóng vai đi ăn cơm sáng.
"A Thâm em nói vơi anh, buổi trưa chúng ta đi ra ngoài ăn đi, bên ngoài...." Tiêu Cẩn Sanh vừa đi bên cạnh Tiếu Chi Thâm vừa nói ra tính toán của mình.
Tiếu Chi Thâm vẻ mặt tươi cười nhìn Tiêu Cẩn Sanh, liên tục gật đầu. Cô nói cái gì cũng đúng, vợ nhỏ của mình thì mình phải sủng.
"Xoát ——"
"Cẩn thận ——" Tiếu Chi Thâm nhìn thấy cái bát đầy nước hất tới theo bản năng chắn trước người Tiêu Cẩn Sanh.
"A Thâm anh không sao chứ?" Tiêu Cẩn Sanh phản ứng lại thấy cảnh tượng Tiếu Chi Thâm bị xối ướt, vội vàng lấy khăn ra giúp Tiếu Chi Thâm lau.
Tiếu Chi Thâm nhìn Tiêu Cẩn Sanh, cười nói: "Không có việc gì." Nói xong liền nhìn về phía người hất nước.
Là một cô gái thanh tú, hình như là nhìn đến không phải người mình muốn hất cũng ngây ngẩn cả người.
Tiêu Cẩn Sanh cau mày, buông Tiếu Chi Thâm ra từng bước một đi tới trước mặt cô gái kia, lạnh lùng hỏi: "Nước vừa rồi, là cậu hất?"
"Là... Là tôi thì thế nào?" Cô gái nhìn Tiêu Cẩn Sanh khí thế lăng nhân cố lấy đủ dũng khí mở miệng, cô ta chính là nhìn Tiêu Cẩn Sanh chướng mắt, rõ ràng biét Lâm Thanh Tử không thích cô còn quấn lấy hắn, không chỉ có như thế, bên kia lại còn cùng Tiếu Chi Thâm thân thiết nóng bỏng, sao lại có thể không biết xấu hổ như vậy!
Tiêu Cẩn Sanh cười lạnh một tiếng, vươn tay trực tiếp cho cô gái một cái tát: "Là cạu thì phải trả giá, một cô gái thì đừng có độc ác như vậy."
Lúc này học sinh vây xem ồ lên một trận, loại khí thế như vậy Tiêu Cẩn Sanh cũng có.
Trong đám người một cô gái khác vội vã chạy tới, đứng trước mặt cô gái bị đánh nói: "ŧıểυ Linh chúng ta đi thôi, ai bảo cậu chạy tới nơi này."
"Dựa vào cái gì Tiêu Cẩn Sanh với Tiếu Chi Thâm ái muội còn không buông tha Lâm Thanh Tử, đó là bạn trai cậu a, ŧıểυ Uyển cậu có thể đừng yếu đuối như vậy hay không?" ŧıểυ Linh không phục mở miệng.
"Mạnh Uyển?" Tiêu Cẩn Sanh buồn cười, nhìn Mạnh Uyển: "Là cậu nói tôi không buông tha Lâm Thanh Tử? Chỉ bằng hai câu buổi sáng chúng tôi nói với nhau? Chỉ số thông minh của cậu bị chó ăn rồi sao? Tôi với Lâm Thanh Tử từ nhỏ đã quen biết, nói hai câu cũng không được? Vậy yêu cầu của cậu với bạn trai cũng cao quá đi, được thôi, sau này tôi sẽ không nói chuyện với Lâm Thanh Tử nữa, phiền bạn Mạnh Uyển đây chuyển lời lại cho cậu ta, về sau đừng nói chuyện với tôi nữa."
Editor: sacnu