Cô bấm mở bình luận, quả nhiên phía dưới bình luận tất cả đều mắng cô ta.
【 không bàn cãi: Minh tinh tuyến 18* này đâu ra đây? 】16.8 nghìn likes (Tuyến 18 là diễn viên kém nổi, thường đóng vai phụ hoặc web drama mì ăn liền, theo: Review Trung Quốc)
【 làm gương dẫn đầu trong giới giải trí V: Chỉ có một mình tôi là không biết người này sao? 】12.4 nghìn likes
【 nhớ mãi không quên: Đây không phải là khách mời không cố định trong Thử Thách Ngôi Sao sao, rõ ràng chỉ có làm khách mời chỉ có một kỳ, còn cố gắng vì mình mà làm tham gia thêm một kỳ nữa à? 】8.3 nghìn likes
【 hôm nay cũng rất nhàm chán: Đây là tự mình mua hot search hả? Muốn đi theo con đường đỏ đen giống Kỷ Niệm Sơ sao? 】6.1 nghìn likes
【 anh trai tốt là tôi: Hotsearch này thật đáng xấu hổ, tự mình xào mình? Nhân lúc còn sớm rút lui đi. 】2.7 nghìn likes Tán
……
Kỷ Niệm Sơ tắt điện thoại cười cười, nếu hot search ngày hôm qua bị Bùi Lương Thành triệt tiêu, thì không cần nghĩ cũng biết lần này khẳng định là bút tích của anh.
Rốt cuộc sếp lớn cũng không làm nên tích sự gì, Bùi Lương Thành nhẹ như cọng lông hồng triệt tiêu hết mấy thứ đó, còn nhanh chóng dứt khoát nữa, muốn đào ra việc xấu của Lương Trữ cũng không phải việc gì khó.
Cô đứng lên, nhìn quần áo rớt đầy đất ngay chân giường, có chút đau đầu, bất quá tuy trên người thì đau, nhưng lại khô mát, không có bất luận cảm giác dính nhớp nào.
Nghĩ tới đây, mặt cô lại đỏ lên, anh khẳng định đã tắm cho mình rồi.
Nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của!
Đồ bại hoại!
Trong lòng Kỷ Niệm Sơ âm thầm đem Bùi Lương Thành ra mắng vài lần, vừa định nhặt quần áo dơ bẩn dưới đất lên, lại phát hiện ra trên tủ đầu giường có một cái đầm dài màu lam nhạt, ở trên còn có áo khoác màu trắng, xếp gọn gàng chỉnh tề.
Hô, chuyện này. Làm xong chuyện coi bộ cũng khá tốt.
Trong lòng Kỷ Niệm Sơ lẩm bẩm vài tiếng, mới vừa mặc quần áo xong, ngoài cửa liền tiếng bước chân nhè nhẹ truyền tới, cô vội vàng sửa sang lại tóc mình một chút, lại sửa sang lại quần áo trên người, vừa vặn, lúc này Bùi Lương Thành đi tới.
“Niệm sơ, lại đây ăn cơm.” Anh hướng về phía cô ôn nhu cười, vẫy vẫy tay.
Kỷ Niệm Sơ cúi đầu không thấy anh, lại không biết rằng Bùi Lương Thành nhìn rõ ràng dấu vết trên người cô, còn ở phía dưới cổ, là một cái dấu răng sưng đỏ.
Ánh mắt anh tối sầm lại vài phần, kiên nhẫn hỏi lại một lần nữa, “Cục cưng, sao vậy?”
“!”
Kỷ Niệm Sơ bị tiếng gọi ‘cục cưng’ này bỗng nhiên ngẩng đầu, “Em… Anh…”
Cô rối rắm nửa ngày, lập tức không biết nên nói cái gì mới tốt, cuối cùng tới khi Bùi Lương Thành nhìn cô chăm chú, cọ tới cọ lui, đứng lên, đi ra ngoài.
Lúc đang đứng rửa mặt trong toilet, cô rốt cuộc cũng phát hiện dấu răng trên cổ mình, dùng tay nhẹ nhàng chạm vào liền đau đến không chịu được, giống như đã được bôi thuốc mỡ, có chút mát lạnh, nhưng vẫn sưng như cũ.
Cô lại ở trong lòng đem anh ra mắng mấy lần, phát sốt vậy còn có thể lăn lộn được, coi như cũng tốt.
Rửa mặt xong rồi đi ra ngoài, ngồi xuống bàn ăn, trên bàn đã dọn xong năm sáu món, không có món nào là cô không thích cả.
“Hot search lần trước là anh triệt tiêu sao?” Cô đột nhiên mở miệng hỏi anh.
“Ừ.”
“Vậy lần này việc xấu của Lương Trữ cũng là anh tuôn ra luôn?”
“Ừ.”
Bùi Lương Thành trả lời từng câu một xong, giương mắt nhìn cô, trong ánh mắt tràn đầy thành khẩn, “Cục cưng, bất luận em hỏi anh cái gì, anh sẽ không lừa em.”
“Anh vĩnh viễn vĩnh viễn yêu em, vĩnh viễn chân thành với em.” Anh nói.
Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay ngọt hay không ngọt!!!
Kỷ Niệm Sơ bị anh bất thình lình thổ lộ thì sửng sốt, vì sao cô luôn có cảm giác hai người bọn họ đã quen biết từ lâu rồi, tình yêu của anh không phải là giả, cô có thể cảm nhận được.
Nhưng mà bọn họ mới ở bên nhau không lâu, sao tình yêu lại có thể chân thành nồng nhiệt như vậy chứ?
Cô suy nghĩ tới mức xuất thần, không chú ý tới tới ` Bùi Lương Thành đã ngồi xuống bên cạnh cô, đưa tay vuốt cổ cô, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve, ôn nhu lại thương tiếc.
Anh thấp giọng hỏi cô, “Đau không?”
Kỷ Niệm Sơ tức giận trừng anh một cái, “Anh nói xem?”
Cô là không nghĩ tới, anh cư nhiên có thể cắn một dấu vết rõ ràng trên cổ cô như vậy, rõ như vậy, làm sao cô có thể đi ra ngoài gặp người khác?
“Anh nói thử xem, game show Thử Thách Ngôi Sao em còn chưa quay xong, bây giờ còn phải đi quay tiếp, bộ dạng này sao em có thể xuất hiện trước ống kính?” Miệng cô còn đang ngậm một ngụm cơm, quai hàm căng phồng, trừng mắt hỏi anh.
Bùi Lương Thành đem mặt để sát vào một chút, chớp chớp mắt, giọng nói trầm thấp, “Cục cưng thật sự muốn trách anh sao?”
“!!!”
Bà nó, lại nữa hả!?
Kỷ Niệm Sơ không có tiền đồ mày xoay người qua chỗ khác, gương mặt hồng tới phát sốt, mặt ngoài thì nhìn không có gì, nhưng nội tâm đã sớm trời sụp đất nứt.
Mẹ kiếp, cẩu nam nhân* này từ khi nào biết dùng chiêu này rồi?! Làm được một lần rồi làm tới hả, một lần hai lần ba lần rồi tới n lần? (xin phép mọi người mình để nguyên vậy, chứ dịch ra nghe thô lắm, người đàn ông chó?)
Nhưng cố tình cô còn phải chung đụng với con người này, bị anh ép tới gắt gao, không có sức để phản kháng.
Không được, không thể như vậy được, cô nhất định phải tạo ra cuộc cách mạng chống đối!?
*
Phòng họp bệnh viện Nam Cẩm
Giáo sư Tiêu đang giảng bài ở phía trên, mở giáo trình ra, bắt đầu đâu vào đấy giảng bài, viết dòng chữ ‘Lòng tin không hợp lý – liệu pháp hoá cảm xúc hợp lý’ trên bảng điện tử trắng.
“Trải qua nhiều lần biện luận, nghiên cứu và thảo luận, chúng ta phát hiện……” Hắn giảng đến một nửa, đột nhiên tạm dừng lại.
Chỉ học sinh hắn đắc ý nhất đang ngồi ở hàng ghế đầu, tuy rằng đôi mắt của Hoắc Chính Phàm nhìn chằm chằm về phía trước, nhưng hai mắt lại vô thần, đáy mắt trống rỗng, hiển nhiên là đang thất thần, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Anh giống như chưa phát hiện ra giáo sư đã ngừng giảng bài lại, trong đầu hiện lên tất cả đều là đầy mặt nước mắt của Vu Nhiễm, khuôn mặt quyết tuyệt của cô, còn có câu hỏi kia mà cô hỏi anh.
“Em vẫn luôn suy nghĩ, ba năm trở lại đây, rốt cuộc có người nào có thể làm anh trở nên khác đi không.”
“Chúng ta tách ra một khoảng thời gian đi.”
Trở nên khác đi?
Ba năm này, anh trở nên khác đi sao?
Anh thay đổi sao? Kỳ thật, chính anh cũng không rõ lắm.
Giáo sư Tiêu đột nhiên xuống bục gõ gõ cái bàn anh, , “Bác sĩ Hoắc? Tôi vừa mới giảng lòng tin không hợp lý, anh có nghe giải thích không?”
Anh như từ trong mộng tỉnh lại, đứng lên hướng về giáo sư hơi hơi gật đầu, trả lời một cách chi tiết, “Là một nhà tâm lý học về tâm thần học, yêu cầu đầu tiên cần phải biết nguyên nhân nào dẫn tới bệnh tình của bệnh nhân bị kích phát, sau đó nhà tâm lý học cần phải phân tích thái độ và lòng tin cho người bệnh khi họ đối mặt với tình trạng kích phát…”
Anh nói xong, ngồi xuống một lần nữa, giáo sư nhìn anh thật sâu, sau đó trở về bục giảng rồi hướng về phía dứoi gật đầu, “Ừ, bác sĩ Hoắc nói không tồi.”
Cuộc họp kết thúc, Hoắc Chính Phàm không nói một lời thu thập đồ vật rời đi, còn đi chưa được mấy bước đã bị người khác gọi lại.
Anh quay đầu lại, chỉ thấy giáo sư hướng về phía hắn vẫy vẫy tay, cừoi hoà ái, “ŧıểυ Hoắc rảnh không, tới văn phòng tôi một chuyến.”
----------------------
Văn phòng khoa tâm thần
“ŧıểυ Hoắc, sao gần đây tâm trạng của cậu không được tốt, lúc làm đề tài luôn thất thần.” Giáo sư Tiêu đẩy mắt kính lên, một bên sửa soạn lại sách trên bàn, giáo thụ đẩy đẩy kính viễn thị, một bên sửa sang lại sách trên bàn một cách có trật tự.
Trên mặt Hoắc Chính Phàm mang theo một chút xin lỗi, “Xin lỗi giáo sư, là vấn đề ở tôi, khi về tôi sẽ suy nghĩ nhiều hơn.”
Đối với lời xin lỗi của anh giáo sư Tiếu cũng chỉ nhàn nhạt cười cười, cũng không để ý, tạm dừng một chút, tiếp theo lại hỏi anh, “Bây giờ cậu sắp học xong nghiên cứu sinh rồi, có định làm gì tiếp theo không?”
“Là làm chính thức ở Nam Cẩm, hay vẫn tiếp tục học lên tiến sĩ?”
“Ở lại hay là ra nước ngoài?”
Giáo sư hỏi xong, Hoắc Chính Phàm cơ hồ lập tức nghĩ tới Vu Nhiễm, nói tới đi nước ngoài điều đầu tiên hắn nghĩ không phải là mẹ đang nằm trong phòng bệnh.
Càng không phải là người ba như quỷ hút máu kia, mà là Vu Nhiễm, bất luận nghĩ tới chuyện tốt xấu gì, vẫn luôn là cô.
Anh ngẩn người, trầm mặc một lát, “Giáo sư, tôi chưa nghĩ tới chuyện này.”
“Cậu cũng biết, trình độ của khoa tâm thần trong nước không cao, nếu tính làm lâu dài, tôi đề nghị cậu vẫn nên ra nước ngoài đào tạo sâu, đương nhiên, nếu cậu vẫn muốn ra sức học lên tiến sĩ, giáo sư tôi cũng có tài nguyên không tồi, có thể vì cậu mà giới thiệu.”
Ông nhàn nhạt nói, “Cậu là người tài năng thiên phú nhất trong đám học sinh của tôi, tự nhiên tôi cũng có hy vọng cậu có thể tốt hơn, hy vọng cậu hiểu được.”
“Dạ, giáo sư, tôi hiểu, cảm ơn ngài.” Hoắc Chính Phàm đứng lên, cúi đầu chào giáo sư Tiêu.
Anh ra tới cổng lớn bệnh viện, thời tiết ngày càng lạnh, gió thổi bên ngoài, vốn dĩ định về nhà, nhưng một trận rồi một trận gió thổi lạnh làm anh đau đầu.
Không định về nhà.
Anh đem chìa khoá xe mới vừa lấy ra tuỳ tay ném trở lại trong túi, sắc trời đã tối, nhìn bóng đêm bao phủ thành thị, anh có chút mờ mịt, ở trong bóng đêm phát ngốc, trong lúc nhất thời cũng không biết nên đi đâu.
Tới Kinh Thị đã nhiều năm, giống như ở đây một người bạn để nói chuyện anh cũng không có, anh rất bận, thời học sinh anh bận học, vội vàng lấy học bổng, vội vàng đi làm việc bán thời gian.
Sau đó lại có công việc, lại bận rộn với công việc, bận làm việc quan trọng, hình như không cho chính mình có một chút cơ hội để thả lỏng.
Lúc học đại học tính cách quái gở, đối với ai cũng lạnh nhạt, có thời gian rảnh rỗi cũng ngâm mình trong thư viện, cũng không thích xã giao, cho nên dù là công việc, vẫn như cũ duy trì thói quen này.
Không phải không có người có ý muốn tiếp cận anh, không phải không có người muốn theo đuổi anh, nhưng anh vẫn luôn là bộ dáng không mặn không nhạt, những người đó cũng từ bỏ.
Chỉ có một mình Vu Nhiễm, cô sẽ thường xuyên quấn lấy mình, cô sẽ thường xuyên nấu cơm cho mình ăn, còn nếm thử một số món ăn kỳ lạ nữa.
Vì để anh thích, còn sẽ đặc biệt quay lại hỏi thăm sở thích của anh, chỉ cần cô không đóng phim, một khi rảnh rỗi, cơ hồ đều quấn lấy mình.
Năm ấy, cô đứng trước mặt mình, cô nói cô ấy biết mẹ mình bị bệnh nặng, không lo được tiền thuốc men, ngay cả tiền học cũng là tiền vay mượn.
Cô nói có thể trợ giúp cho mình, điều kiện tiên quyết là ở bên cạnh cô, làm bạn trai cô.
Lúc ấy anh 18 tuổi, phản ứng đầu tiên là chán ghét cô, cô cùng những người đó giống nhau, thấy trong ánh mắt của chính mình đều là kinh diễm, chán ghét việc cô điều tra mình, vì mình mà khuôn mặt kia không từ thủ đoạn.
Nhưng anh lại không có biện pháp, hiện thực trước mặt, anh không thể không cúi đầu.
Anh đề ra một yêu cầu, cho anh thời gian là một năm, sau đó anh sẽ ở cùng cô, Vu Nhiễm cũng rất dễ nói chuyện, cơ hồ không do dự chút nào liền đồng ý.
Sau đó, vào lúc 19 tuổi, cô 23 tuổi, bọn họ rốt cuộc ở bên nhau.
Ký hợp đồng 4 năm. (Vậy là còn 1 năm)
-
Bên cạnh truyền tới tiếng kèn dồn dập, Hoắc Chính Phàm phục hồi tinh thần lại, lúc này mới lui ra phía sau một chút để nhường đường.
Anh cảm thấy mình có chút không tỉnh táo, bằng không sao lúc nhắm mắt tất cả chỉ toàn thấy gương mặt của Vu Nhiễm?