Dám Chạy Xem!

Chương 43 - Chương 43

Trước Sau

break
Editor: VịtK

Hoắc Chính Phàm nhìn chằm chằm bóng dáng cô không nói một lời, nửa ngày sau, mới đứng dậy ngồi vào bên cạnh cô, gần cô một chút, duỗi tay sờ sờ tóc cô, đưa khăn tay cho cô.

“Đừng khóc.” Anh thấp giọng nói.

Chỉ hai từ đơn giản này, Vu Nhiễm rốt cuộc nhịn không được, nghe được mùi thuốc sát trùng nhàn nhạt quen thuộc trên người anh, nước mắt càng không nhịn được nữa, nghiêng người nhào qua ôm anh thật chặt, ôm cổ anh, đem đầu vùi vào trước ngực anh.

“Không phải mấy ngày nay em cũng rất vui sao, em ở bên cạnh người đàn ông kia, ít nhất cũng quay về làm chính mình.”

Giọng điệu anh trước sau vẫn lạnh nhạt, trong lòng Vu Nhiễm lại nhảy dựng, quả nhiên là anh, anh thấy mình.

“Em không có…” Cô nhỏ giọng vì mình mà giải thích.

Hoắc Chính Phàm nghe vậy lại khẽ cười một tiếng, tiếng cười này có bao nhiều hàm ý không rõ, môi khẽ mở, phun ra mấy từ, “Đừng lừa chính mình.”

Vu Nhiễm ngẩng đầu, trên lông mi thượng còn dính nước mắt, không thể tin được nhìn anh, “Anh…

Anh nhẹ nhàng tránh tay cô ra, xoay người muốn đi, Vu Nhiễm lại đột nhiên dùng sức lực lớn đến kinh người, đột nhiên đứng lên giữ chặt lấy anh, ấn anh trên sô pha, cô ngồi lên, thấp giọng cầu xin, “Anh đừng đi.”

Anh bị cô lôi kéo đầu tiên là kinh ngạc, sau đó cười, cũng không giãy giụa, tùy ý cô đè nặng như vậy, “Vu Nhiễm, em cảm thấy như vậy có ý nghĩa gì sao?”

“Giữa chúng ta là quan hệ gì, tôi nghĩ so với tôi em hiểu rõ hơn.” Anh càng nói, cảm giác trả thù trong lòng càng ngày càng mãnh liệt, càng ngày càng khoái chí.

Anh nhớ tới vừa rồi anh ở bãi đỗ xe của quán bar ngồi ba tiếng, anh biết Vu Nhiễm đang ở đây.

Anh không biết chính mình đang suy nghĩ cái gì, rõ ràng lúc nãy trong lòng bị phiền muộn lái xe trên đường, lại bất tri bất giác tới ngay cửa quán bar, hơn thế nữa còn ngồi tận ba tiếng đồng hồ.

Trơ mắt nhìn cô bước ra từ quán bar, phía sau lập tức có một người đàn ông đuổi theo, hai người đang nói gì đó.

Không biết là cố tình hay là vừa khéo, người đàn ông này anh đã gặp qua, chính là lần trước ở cổng lớn bệnh viện ở Giang Thành, cách một cái đường cái đứng cùng Vu Nhiễm, anh vẫn luôn nhớ rõ.

Có một đoạn thời gian dài cô không về nhà, giống như, anh không cần thiết đối với cô nữa.

Vu Nhiễm nghe vậy không thể tin được mà ngẩng đầu, quan hệ gì? Cô đương nhiên biết rõ, rõ hơn ai hết.

Thế nhưng từ trước tới nay cô đều nặn ra biểu hiện giả dối, cư nhiên lại bị anh phát hiện vạch trần.

Hoắc Chính Phàm lại chưa cho cô cơ hội để nói chuyện, đột nhiên cười hỏi cô, con ngươi mang theo dụ hoặc và trầm luân, “Yêu tôi sao?”

Trong nháy mắt cô ngẩn ra, giống như là không nghĩ tới anh sẽ hỏi ra vấn đề như vậy, sau đó lại không chút do dự mà gật đầu.

Anh ngẩng đầu hôn cô, Vu Nhiễm sửng sốt, sau đó đáp lại, hai người trầm luân, anh ở bên tai cô thấp giọng nỉ non hỏi, “Em là của tôi sao?”

Cô có chút hoảng hốt, không rõ anh tại sao anh lại hỏi mình như vậy, “Yêu, yêu… Em đã sớm là của anh.”

Hoắc Chính Phàm lại đột nhiên rời đi môi cô, khẽ cười một tiếng, “Vậy cái giá của tình yêu em quá rẻ mạt rồi.”

Những lời này giống như dội cho cô một xô nước lạnh, Vu Nhiễm đột nhiên tỉnh táo lại, giơ tay liền tát anh một cái, thất tha thất thểu đứng dậy. (Mất dại)

Cô nhìn thẳng vào con ngươi đen nhánh kia, bên trong không có nửa phần tình yêu, mang theo sự tỉnh táo mà cô không tài nào có được.

Rõ ràng là khuôn mặt cô quen thuộc, vẫn là mặt mày mà cô thích, vẫn là bộ dáng mà cô thích, nhưng phảng phất giống như cô chưa bao giờ quen biết anh vậy.

Đúng vậy, cô bỗng nhiên nhớ tới, đoạn cảm tình này, từ đầu tới cuối, cũng chỉ có một mình cô trầm luân mà thôi.

Cho tới nay, anh luôn tỉnh táo.

Vô cùng tỉnh táo.

“Chúng ta tách ra một khoảng thời gian đi.” Rốt cuộc, cô nghe thấy âm thanh chính mình vang lên.



-------------------

Kỷ Niệm Sơ trở về nhà, mới vừa vào cửa, tâm lý ẩn ẩn cảm thấy mình có chút không đúng, cô lại gửi thêm một tin nhắn cho hắn nữa.

【 ngủ ngon: Ngủ rồi sao? 】

Giày cô cũng chưa cởi, trực tiếp đi tới trước sô pha trước đem cả người rơi vào sô pha, chờ tin nhắn anh.

Không có trả lời.

Cô có chút lo lắng, không phải là xảy ra chuyện gì rồi chứ? Anh chưa bao giờ như vậy, trong lòng có chút bất an, đứng dậy đi tới cửa gọi điện thoại cho Bùi Lương Thành.

Bên kia chậm chạp không bắt máy, cô thật sự nhịn không được, mở cửa ra lần nữa, đi tới cửa đối diện gõ cửa.

Không có đáp lại, cô liên tiếp ấn chuông vài lần cũng không có đáp lại.

Nhìn mật khẩu nhà anh, trong lòng cô đột nhiên hiện lên một ý tưởng, ma xui quỷ khiến bắt đầu đoán mật mã nhà hắn.

Cô do dự một lát, vẫn là gọi điện thoại cho hắn một lần nữa, nhưng điện thoại vẫn luôn vang cho tới khi tự động cắt đứt, đầu bên kia vẫn không có phản ứng gì.

Kỷ Niệm Sơ nghĩ rồi lại nghĩ, rốt cuộc đứng ở trước cửa duỗi tay, ấn xuống bốn con số 0423 n, quả nhiên, cửa mở.

0423 là sinh nhật cô.

Cô mím môi, đi vào, trong phòng một mảnh đen nhánh, không có bất luận tiếng kêu gì.

Cô bật đèn pin điện thoại lên, thấp giọng gọi một câu, “Luật sư Bùi?”

Không có người đáp lại.

Dựa vào ký ức chậm rãi tiến vào trong phòng anh, trong phòng đen nhánh, cô sờ soạng đèn giường trên bàn, trong phòng lập tức sáng lên.

Trên giường có một thân ảnh đang cuộn tròn, cái mền màu xám đậm chỉ che đến ngực, lộ ra hai cánh tay ở bên ngoài mền.

Anh ngủ đến mức không an ổn, một bàn tay che đôi mắt lại, cả người run rẩy, trên trán tất cả đều là mồ hôi dày đặc, trên mặt ửng hồng không bình thường, giống như đang gặp ác mộng.

“Thành Thành?” Cô ngồi xổm trên giường anh, thấp giọng gọi anh.

Cô duỗi tay sờ sờ cái trán anh, nóng hổi, trong lòng nhảy dựng, quả nhiên, phát sốt, nhìn dáng vẻ thì là sốt cao.

Khó trách nửa ngày cũng không trả lời tin nhắn mình.

Cũng không biết hòm thuốc nhà anh ở đâu, cô vội vàng tìm trong phòng anh một hồi lâu, cũng không tìm thấy được.

Rơi vào đường cùng đành phải vào toilet làm ướt khăn lông, đặt khăn lông trên trán anh, cô vuốt gương mặt nóng hổi của anh, thấp giọng dụ dỗ nói, “Thành Thành, chúng ta đi bệnh viện trước đã.”

“ Anh bị sốt rồi.”

Cô vừa dứt lời xong, đột nhiên anh bắt lấy bàn tay đang đặt trên trán anh, ngay sau đó trời đất quay cuồng, chờ cô phản ứng lại, cô đã đổi vị trí với anh.

Bùi Lương Thành mở to đôi mắt mê ly nhìn chằm chằm cô, con ngươi hơi híp lại, trước mắt là khuôn mặt ngày đêm anh tơ tưởng, dần dần trùng hợp với gương mặt nhiều năm trước.

Anh vươn bàn tay nóng bỏng ra vuốt ve gương mặt cô, gắt gao nhìn chằm chằm gương mặt kia, người này đã từng vô số lần xuất hiện trong giấc mơ của anh, mỗi giấc mơ trong đêm khuya, địa điểm khác nhau, quần áo khác nhau.

Nhưng cho tới bây giờ không có một giây phút nào, lại chân thật giống như bây giờ vậy.

Anh cúi đầu hôn lên, dùng sức hôn, môi đều đã sưng đến tê dại, thậm chí còn chảy máu.

Anh duỗi tay ra xoa xoa môi cô, đầu ngón tay dính máu, thấp giọng hỏi, “Đau không?”

Kỷ Niệm Sơ lắc đầu, anh ôm cô, cách một tấm mền hơi mỏng, mùi hương tùng thanh đạm còn pha lẫn với hương cổ dược, ngửi được khiến cô mơ màng.

Cô cảm thấy chính mình sắp bị anh lây bệnh, cả người nóng lên, độ ấm bay lên, ngẩng đầu nhìn thẳng con ngươi của anh, hai người đối diện nhau, nửa ngày, mới thấp giọng mở miệng.



“Thành Thành, biết em là ai không?”

Bùi Lương Thành khẽ cười một tiếng, sao anh có thể không biết, trong mắt anh, trong lòng, tất cả đều là cô, chỗ nào còn có thể chứa chấp người khác được chứ.

“Niệm Sơ, anh yêu em.” Anh tiến tới bên tai cô, khẽ cắn. Tới gần lỗ tai cô một chút, thấp giọng gọi tên cô.

Giống như là do bị sốt, giọng nói của anh có chút khàn khàn, trên mặt cũng phiếm hồng, bởi vì vóc dáng rất cao, cho nên chặn đi ánh đèn nhỏ ở ngay tủ đầu giường.

Lông mi thật dài hơi rũ xuống, có vẻ dị thường mềm mại, môi hồng nhuận hơi nhấp, có lẽ là bởi vì vừa mới hôn môi, mặt trên còn đọng lại một chút nước, ánh đèn chiếu xuống, càng dễ dàng thấy được.

Anh thật là đẹp mắt nha, ngay cả lúc bị bệnh, cũng đẹp như vậy.

Đẹp đến mức cô chỉ muốn giữ cho riêng mình, chỉ có thể của một mình cô, trong lòng Kỷ Niệm Sơ thầm nghĩ, tình cảm trong lòng dần dần mọc rễ nẩy mầm, rốt cuộc cũng không kiềm lòng được nữa.

Duỗi tay ôm lấy cổ anh, ở bên tai anh thấp giọng nói, “Làm sao bây giờ, so với hôm qua hình như em càng thích anh.”

Dây cung trong đầu anh giống như bị kéo căng đến cực hạn, rốt cuộc không chịu không được nữa, ‘Bang’ một tiếng, đứt rời.

Cô áp trán mình lên trán anh, vẫn nóng hổi vừa thổi vừa ăn, “Thành Thành, anh phát sốt rất nghiêm trọng, bây giờ chúng ta cần phải đi bệnh viện.”

Bùi Lương Thành nhíu mày, không chút nghĩ ngợi liền trực tiếp cự tuyệt cô, “Anh uống thuốc hạ sốt xong thì ổn rồi.”

Kỷ Niệm Sơ đẩy anh ra xoay người xuống giường, “Hòm thuốc ở đâu, em đi tìm.”

Anh thấy bộ dáng này của cô, như là liếc mắt một cái liền nhìn thấu suy nghĩ của cô, thấp giọng cười, “Ở ngay tủ áp chót trong thư phòng cách vách.”

Bùi Lương Thành dựa đầu vào giường, đầu hơi cúi xuống, Kỷ Niệm Sơ rất nhanh đã trở lại, trong tay cầm một ly nước, đưa thuốc trong tay cho anh, nhìn anh ngoan ngoãn nuốt viên thuốc màu trắng xuống, lại uống sạch ly nước, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

“Niệm Sơ, tới đây.” Anh thấp giọng gọi cô, vỗ vỗ cái mền bên cạnh.

Rời đi ôm ấp của, cô tựa hồ có chút lạnh, thân mình không tự giác được run một chút, Bùi Lương Thành ôm cô vào trong ngực, “Lạnh thì để anh ôm vào trong ngực.”

Ừ, xác thật trong lòng ngực anh rất ấm áp, không giống như bình thường, luôn là hơi thở lạnh lùng hỗn loạn, trong lòng Kỷ Niệm Sơ thầm nói.

Anh cúi đầu cởi giày cởi vớ cho cô, ôn nhu bế cô lên giường, trong lòng Kỷ Niệm Sơ chấn động, giọng nói phát run, “Thành Thành, Tắt… Tắt đèn đi.”

----------------------------

Hai người ngủ một giấc tới rạng sáng, thẳng đến giữa trưa cũng không ai tỉnh, Kỷ Niệm Sơ bị anh quậy tới muộn, ngủ say đến chết đi sống lại.

Cuối cùng vẫn là Bùi Lương Thành tỉnh lại đầu tiên, nhìn Kỷ Niệm Sơ ngủ trong lòng ngực mình, thấp giọng cười cười, nhẹ nhàng buông cô ra, đắp chăn lại đàng hoàng cho cô, đứng dậy đi ra ngoài.

Kỷ Niệm Sơ bị mùi đồ ăn mà tỉnh, cô trợn mắt ngồi dậy, toàn thân đau đớn, giống bị nghiền áp khiến cô đau tới nổi ngồi không được. (xxx rồi hả)

Nệm bên cạnh hơi lún xuống một chút, ga giường cũng hơi bị nhăn, chắc là người bên cạnh vừa rời đi không lâu.

Cảnh tượng hôm qua từng lúc hiện ra trong lòng, Kỷ Niệm Sơ đột nhiên sửng sốt, cô nhanh chóng liếc mắt đánh giá cảnh tượng xung quanh, trong lòng chỉ có hai từ.

Bà nó! Đây không phải là phòng cô, mình không có ở trong nhà mình.

Xong rồi xong rồi, ngày hôm qua cô giống như ăn trộm đi vào trong phòng anh, lại phát hiện ra anh đang bị sốt, sau đó cô muốn đưa anh đi bệnh viện, lại bị anh từ chối?

Rồi sau đó nữa anh uống thuốc, cô cùng Bùi Lương Thành, chuyện gì đã xảy ra?

Toàn thân đau nhức không một khắc nào không nhắc nhở cô, là sự thật, không phải là mơ.

Cô bỗng nhiên cảm thấy có chút may mắn vì lầu này chỉ có hai nhà của bọn họ, bằng không bị người khác nghe thấy thì xấu hổ chết mất, giọng của cô tối hôm qua thật sự rất lớn…

Kỷ Niệm Sơ bụm mặt, tuy rằng hai người đã ở bên nhau, nhưng mà chưa được lâu, bọn họ liền như vậy…

Cô nhắm mắt lại, tất cả đều là những hình ảnh của tối hôm qua, cô bắt buộc chính mình không được suy nghĩ nữa, tùy ý mở Weibo ra, có chút nhàm chán, lướt xem.
break
Cô Giáo Đừng Chạy
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
(Cao H) Không Xuống Được Giường
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trò Chơi Ái Tình
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc