Dám Chạy Xem!

Chương 37 - Chương 37​

Trước Sau

break
Tác giả: Sơ Dữ

Editor: VịtK

“Nếu như ba mẹ không đồng ý chúng ta ở bên nhau, em vẫn sẽ kiên trì sao?” Bùi Lương Thành thời niên thiếu đột nhiên thuận miệng hỏi lại một câu.

Anh luôn biết mình có vấn đề về tâm lý, anh không sợ, anh tin chắc rằng mình sẽ không tổn thương cô, nhưng người trong nhà cô sẽ giống như cô tiếp thu mình sao?

Kỷ Niệm Sơ cười vui vẻ, gắt gao nắm chặt lấy tay anh, gật đầu thật mạnh, “Đương nhiên, em nói rồi, em sẽ luôn ở bên cạnh anh.”

“Em mất rất nhiều sức mới theo đuổi được anh, sao có thể buông tay được.”

“Em nói rồi, em sẽ không để anh một mình, để em yêu anh.”

Lời thề son sắt vẫn vang vẵng ở bên tai anh.

——

Kỷ niệm Sơ bị anh hỏi vấn đề thì choáng váng, nói thực ra, đúng thật là cô không nghĩ tới, bọn họ vừa mới ở bên nhau ngày đầu tiên, sao có thể nghĩ xa như vậy?

Cô sửng sốt một chút, không nghĩ ngợi mà trả lời, “ Em không nghĩ tới.”

Bùi Lương Thành giống như đã biết được đáp án của cô, chỉ nhàn nhạt cười cười, Kỷ Niệm Sơ lại nói, “Bất quá cha mẹ em đều là người sáng suốt, anh không cần lo lắng chuyện này.”

Hai người ăn cơm xong, đi tới cửa, ánh mắt của Kỷ Niệm Sơ sắc bén, liếc mắt một cái liền thấy Kỷ Cẩm Dương đứng cách đó không xa đang tạm biết với người nào đó.

Trong lòng cô rất vui, không nghĩ tới thật đúng là anh, từ lần trước gặp nhau ở Thượng Hải, cơ hồ cô cũng chưa thấy qua Kỷ Cẩm Dương nữa, không nghĩ tới ăn một bữa cơm cũng có thể gặp anh ở đây.

Bùi Lương Thành vừa định lôi kéo cô đi, nhưng đã muộn rồi, Kỷ Niệm Sơ ở phía sau anh hét to một tiếng ‘anh'. (Ăn c**)

Kỷ Cẩm Dương nghe thấy âm thanh quen thuộc thì sửng sốt, sau đó quay đầu lại, rồi sau đó, anh gặp được mà cả đời này anh đều không nghĩ sẽ gặp lại.

Ánh mắt của anh và Bùi Lương Thành giao nhau ở giữa không trung, đầu tiên đáy mắt của Kỷ Cẩm Dương hiện lên vẻ khiếp sợ, kinh hoảng, rồi sau đó là tức giận, bực bội, cuối cùng sắc mặt trở nên khó coi cực kỳ, nhanh chóng tạm biệt người này rồi đi tới.

Kỷ Niệm Sơ mới vừa đi yên định kéo cánh tay Kỷ Cẩm Dương, đã bị anh lạnh lùng hất ra, nghiêng đầu mắng Kỷ Niệm Sơ, “Em ở đây làm gì?”

Giọng điệu của anh rất không tốt, lần đầu tiên Kỷ Niệm Sơ thấy sắc mặt anh không được tốt như vậy, vẻ mặt cũng lạnh đi, “Tại sao em không thể ở đây?”

Kỷ Cẩm Dương sửng sốt, phản ứng lại mình đang tức giận với em gái mình, lúc này mới tỉnh lại từ trong mộng, vẻ mặt cũng tốt hơn một chút, nhẹ giọng nói, “Anh thật xin lỗi em Niệm Sơ, vừa rồi là anh không đúng, chỉ là em là một người của công chúng, không thích hợp để xuất hiện ở đây, còn cùng người đàn ông xa lạ này ở chung một chỗ, anh chỉ đang là lo lắng em…”

Kỷ Niệm Sơ tức giận trừng mắt nhìn anh, lại chỉ chính mình, “Anh có thấy em đang ăn mặc kiểu gì không, còn ai có thể nhận ra được sao?”

“Em không sao cả, chỉ là vừa mới ăn cơm ở đây xong, đi thôi, tìm quán cà phê nào ngồi đi.”

“Vị này là?”

Mới vừa vào quán cà phê ngồi xuống, Kỷ Cẩm Dương liền bắt đầu đề ra nghi vấn, nhìn em gái nhà mình ngồi xuống một cách tự nhiên với Bùi Lương Thành, sắc mặt như cũ vẫn không thể nào đẹp hơn được, nhưng so với vừa rồi ở quán ăn thì tốt hơn rất nhiều rồi.

Kỷ Niệm Sơ chỉ cho là anh cảm thấy mình không chú trọng thân phận, sợ mình bị ảnh hưởng, cho nên mới tức giận, cô cười cong tít đôi mắt, “Anh à, em giới thiệu với anh một chút, đây là luật sư lần trước của em.”

Vừa dứt lời, cô có thể cảm nhận được cảm xúc của hai người phập phồng, rõ ràng Bùi Lương Thành sửng sốt một chút, cô thậm chí có thể cảm nhận được anh đang che lại đôi tay đang phát run của mình ở dưới khăn trải bàn, mà Kỷ Cẩm Dương ở đối diện lại thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Tuy cô không hiểu tại sao cảm xúc của hai người lại dao động, nhưng vẫn cười tủm tỉm tiếp tục nói một nửa câu còn lại, “Cũng là bạn trai của em.” (Cười **) làm ơn up lại truyện thì cũng giữ lại mấy lời thân thương của editor https://cungquanghang.com/threads/dám-chạy-xem-sơ-dữ-chương-36-78.34525/

Kỷ Niệm Sơ nói xong, lặng lẽ đưa tay mình qua ở phía dưới khăn trải bàn, nhẹ nhàng nắm lấy tay Bùi Lương Thành.

Quả nhiên, lạnh đến thấu xương, không có một tia ấm nào.

Cô không buông ra, ngược lại nắm càng chặt.

Một giây trước còn cúi đầu, tay của Bùi Lương Thành giấu ở dưới bàn run lên, trong tức khắc ánh mắt của anh trở nên rạng rỡ, nắm ngược lại tay cô, vẻ mặt tối tăm biến mất, anh nghiêng đầu, nhìn cô bằn ánh mắt ôn nhu, quấn quýt lại si mê.

Ngược lại, sắc mặt Kỷ Cẩm Dương vừa trắng vừa xanh, thay đổi thất thường, ngày càng khó coi.



Nửa ngày, anh mới nghiến từ kẽ răng ra mấy chữ, “Hai người ở bên nhau từ khi nào?”

“Tối hôm qua.” Cô không phát hiện Kỷ Cẩm Dương đang tức giận, cười tủm tỉm nói. (Cười ** x2)

Kỷ Cẩm Dương thiếu chút nữa buột miệng thốt ra câu ‘Hai người không thể ở bên nhau’, chính nhưng nhìn thấy Kỷ Niệm Sơ cười tươi như vậy, lời nói như bị nghẹn lại ở cổ họng, chỉ có thể trơ mắt nhìn, một câu cũng không nên lời.

Hai người tiễn Kỷ Cẩm Dương đi, trên đường về nhà, Kỷ Niệm Sơ có chút xin lỗi quay đầu nhìn Bùi Lương Thành, “Em xin lỗi anh, anh em ảnh… Hôm nay cũng không biết tại sao lại thế này, có chút kỳ quái, lần sau em nhất định sẽ nói chuyện với ảnh.”

Bùi Lương Thành lắc đầu, câu nói cũng mang theo vài phần hài hước hỏi cô, “Vậy em muốn bồi thường anh thế nào đây?”

Mặt Kỷ Niệm Sơ đỏ lên, “Anh muốn bồi thường thế nào?”

Anh chỉ chỉ môi mình, “Hôn anh một cái.”

“Anh tập trung lái xe đi, bây giờ còn đang ở trên đường, đợi xíu nữa tới nơi rồi…” Kỷ Niệm Sơ mới nói được một nửa, đột nhiên lại nhớ tới có chuyện muốn hỏi anh, cô vẫn chưa kịp hỏi, uối cùng bây giờ cũng nghĩ tới.

“Cái id tên niệm sơ tâm có phải là anh hay không?” Cô bất thình lình đột nhiên nói ra một câu.

Bùi Lương Thành cũng không ngoài ý muốn thấy cô hỏi như vậy, không trả lời mà hỏi lại, “Em cảm thấy sao?”

Giọng điệu Kỷ Niệm Sơ khẳng định, “Em cảm thấy chắc chắn đó là anh.”

“Vậy em còn hỏi làm gì, không phải đã chắc chắn rồi sao?”

“Em chỉ nghĩ thế thế thôi, sau này anh đừng quét nhiều quà cho em như vậy nữa.” Cô nghiêm túc nói, “Anh quét nhiều quà cho em như vậy, quà muốn chất thành núi, kỳ thậtđến tới tay em kỳ thật rất ít, không có lời.”

“Dù sao sau này cũng là của em, bao gồm anh.” Anh cười.

Người này nói tới mấy lời âu yếm như vậy đều là bộ dạng này.

Kỷ Niệm Sơ nhướng mày, “Anh có phải biết em từ sớm rồi không? Còn biết tài khoản phụ Weibo của em.”

Qua thật lâu, Bùi Lương Thành mới thấp giọng ừ một tiếng, chỉ nghe cô nói tiếp, “Sao em có cảm giác chuyện gì của em anh cũng biết, đối với anh em cũng không có bí mật gì nữa…”

Tay anh đang cầm vô lăng cứng đờ lại, ngón út hơi cong lên, hơn nửa ngày, anh mới nghe thấy giọng nói của mình từ trong cổ họng phát ra, “Anh không phải…”

“Thật không công bằng, có nhiều chuyện về anh em còn không biết nữa…” Giọng điệu của Kỷ Niệm Sơ mang theo chút oán giận, còn có chút phiền muộn.

“Em không chán ghét anh sao?” Anh hơi sửng sốt, tự nghe thấy chính mình hỏi như vậy.

Chán ghét anh như vậy, hận không thể để em điều khiển hết mọi thứ của anh, hận không thể để em giam cầm anh, hận không thể… (ỏ chú Bùiiiii)

“Em nói rồi, chỉ cần là anh thì em sẽ không.” Kỷ Niệm Sơ hướng về phía anh lộ ra nụ cười giảo hoạt, , cười đến ngọt ngào, “Bởi vì thích, cho nên anh làm cái gì em cũng thích.” (Ỏ cô Kỷ)

“Vậy chừng nào anh mới nói chuyện của anh cho em nghe á.” Cô cười tủm tỉm hỏi.

Bùi Lương Thành thấy gương mặt tươi cười của cô, hầu kết lăn lộn trên dưới một chút, “Chỉ cần em muốn biết, lúc nào cũng được.”

Hai người trở về nhà, Kỷ Niệm Sơ mới vừa nằm trên giường, sau đso nhận được tin nhắn từ WeChat của Quý Chân, chỉ ngắn gọn ba chữ, ‘Xem hot search’.

#Kiều Lang Kỷ Niệm Sơ#

#Cuộc chiến giữa những minh tinh#

#Vợ chồng Sơ Kiều#

………

[ngủ ngon: Xem ra tổ tiết mục vẫn sắp xếp như vậy?]

[Quý Chân: Đúng vậy, bằng không thì cô cho rằng tổ tiết mục mời cô rồi lại mời Kiều Lang làm cái gì?]

[ngủ ngon: Được, tôi đây đã biết.]

[Quý Chân: Lần trước tôi nói chuyện có chút quá thẳng, nhưng chỉ vì muốn tốt cho cô, nếu cô thật sự muốn yêu đương, cũng nhất định phải làm kín đáo một chút, biết không?]



Kỷ Niệm Sơ cũng không trả lời cô, tình yêu lén lút? Yêu đương phải cẩn thận như vậy cũng không có gì thú vị.

------------------------

Thứ hai, Kỷ Niệm Sơ vừa từ công ty trở về, chuẩn bị đi qua văn phòng luật sư Phong Hằng để đón Bùi Lương Thành, mới vừa ngồi trong xe liền nhận được cuộc gọi, cô tùy tiện liếc mắt một cái, là Hoắc Chính Phàm gọi tới.

Kinh ngạc nhướng mày, nhớ tới vụ việc lần trước có chút không thoải mái, Kỷ Niệm Sơ không định bắt máy, nhưng mà nghĩ tới Vu Nhiễm, thở dài, vẫn là bắt đi.

“Chuyện gì?” Cô nhàn nhạt hỏi.

“Trong khoảng thời gian này Vu Nhiễm ở chỗ cô sao?” Hắn hỏi.

Giọng nói của cô rất lãnh đạm, “Không ở.”

“Ừ, đã biết.” Đầu bên kia truyền tới giọng nói lãnh đạm, nói xong trầm mặc trong chốc lát, cũng không có cúp điện thoại.

Kỷ Niệm Sơ cũng chờ, cô vốn dĩ muốn hỏi hắn là không lẽ hắn không biết hôm nay Vu Nhiễm bắt đầu vô đoàn rồi sao, một khi đoàn phim bắt đầu quay, quay ở chỗ khác sao có thể dễ dàng quay về được.

Nhưng lại nghĩ đến lần trước Vu Nhiễm còn vì hắn uống say khướt, tức khắc lười nói tới, nhàn nhạt nói: “Còn có việc gì không, không có việc gì thì tôi cúp.”

Hoắc Chính Phàm không nói chuyện, trầm mặc như cũ, Kỷ Niệm Sơ cũng không còn kiên nhẫn nữa, trực tiếp cúp máy.

Nói đến cũng thật khéo, Hoắc Chính Phàm được bệnh viện Nam Cẩm cử tới Giang Thành để học tập nghiên cứu trong vòng một tuần.

Thật tình cờ chương trình học hôm nay vừa mới kết thúc, từ bệnh viện Giang Thành đi ra, liền thấy Vu Nhiễm ở đối diện đường cái, đứng bên cạnh cô là một nam sinh, tuy rằng cô che kín mít, nhưng hắn liếc mắt một cái liền nhận ra.

Nam sinh ở bên cạnh tuổi rất trẻ, vóc dáng rất cao, rất gầy, bộ dáng giống như cũng rất đẹp, một đường cái, hắn chỉ thấy được sườn mặt như ẩn như hiện, vẫn chưa thấy mặt tiền.

Khoảng cách của hai người không xa cũng không gần, hình như nam sinh nói gì đó, làm Vu Nhiễm cười đến mức bả vai run lên.

Kỷ Niệm Sơ không lừa anh, Vu Nhiễm thật sự không ở chỗ cô.

Hôm nay nhìn thấy Vu Nhiễm ở chỗ này, hắn mới mơ hồ nhớ tới, lâu rồi Vu Nhiễm cũng chưa trở về.

Thế nhưng hắn cũng không biết cô ấy đang làm gì.

Theo bản năng siết chặt điện thoại trong tay, bên cạnh có một người đồng nghiệp đi tới, vỗ bờ vai hắn, cười nói, “Bác sĩ Hoắc rảnh không, đừng đi về khách sạn, cùng đi ăn cơm đi.”

Hoắc Chính Phàm vừa muốn cự tuyệt, nhưng đồng nghiệp giống như biết hắn muốn nói gì, giành trước một bước nói: “Giáo sự cũng ở đấy, trực tiếp điểm danh muốn anh đi.”

---------------------

[ngủ ngon: Em ở dưới tầng hai bãi đỗ xe chờ anh.]

[-: Niệm sơ, trực tiếp đi lên đi.]

[ ngủ ngon: A……? Đồng nghiệp của anh mà thấy được có phải là không tốt lắm đâu ha?]

Đầu bên kia không gửi tin nhắn nữa, Kỷ Niệm Sơ còn đang cân nhắc sao đột nhiên lại không gửi tin nhắn nữa, khô g lẽ tức giận? Cho rằng mình sợ bị phát hiện, nên mới như vậy?

Cô nghĩ nghĩ, vẫn nên đeo khẩu trang đội mũ đi, lúc ra thang máy, mới vừa bước vào quầy lễ tân của Phong Hằng, rất nhanh đã có người tới đón cô đi lên.

Chào cô, xin hỏi cô có yêu cầu cố vấn gì không, có hẹn trước không?” Ngô Phỉ Phỉ ở sau quầy lễ tân rót một ly nước ấm, mặt mang theo mỉm cười hỏi cô.

“Tôi tới tìm luật sư Bùi.” Kỷ niệm sơ giương mắt nhìn cô cười cười, tiếp nhận ly nước ấm, ngồi xuống ở bên cạnh đại sảnh.

Ngô Phỉ Phỉ, “Hôm nay người đặt hẹn luật sư Bùi đã kín chỗ rồi, có khả năng là cô phải đến yêu cầu cố vấn vào ngày khác, có cần tôi giúp cô đăng ký không?”

Kỷ Niệm Sơ sững sờ, bận như vậy, lịch hẹn trước cũng kín chỗ, xem ra công việc làm ăn cũng không tệ.

“Không sao cả, tôi ngồi ở đây chờ anh ấy.” Cô vừa dứt lời, liền thấy Bùi Lương Thành đi ra từ phòng họp không xa, đi song song với mấy vị đối tác với khách hàng

“Lần hợp tác này quả nhiên rất thú vị, Phong Hằng không hổ danh là một con hắc mã của luật pháp, nói một chút cũng không sai, tuy luật sư Bùi còn trẻ, nhưng lại nhân tài kiệt xuất của chúng ta.” Một người tuổi hơi lớn vỗ Bùi Lương Thành cười nói, trên mặt mang theo sự vui mừng.
break
Cố Ý Mê Hoặc (Sắc)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
(Cao H) Dạy Dỗ Phu Quân
cao H, kết 1v1, ngôn tình
Hắn Như Lửa
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc