Đại Tạp Viện Năm 70, Lấy Chồng Ốm Yếu Làm Giám Đốc Nhà Máy

Chương 39: Nào, chúng ta móc ngoéo

Trước Sau

break

Cơ thể Thịnh Khải Huy trong nháy mắt cứng đờ, hồi lâu không có phản ứng.

Trong lòng Tô Khả cảm thấy buồn cười.

Cái vẻ dính người ban nãy đâu rồi, sao tự dưng biến mất rồi.

Cô đã nhìn thấu bản chất của người đàn ông này, chỉ là một con hổ giấy.

"Em mệt rồi, chợp mắt một lát."

Tô Khả thật sự có chút hơi mệt, hai mí mắt đánh nhau, sắp không mở nổi nữa.

Không bao lâu sau, cô đã ngủ mất.

Thịnh Khải Huy nhìn cặp mí mắt đang khép hờ của cô, trong lòng cực kỳ phiền muộn.

Vợ chủ động đến thế, vậy mà bản thân lại lùi bước.

Tình huống ban nãy, nếu bản thân là một người đàn ông bình thường, chắc chắn sẽ lập tức trở thành người chủ động, ôm chặt lấy vợ mà hôn cho đã.

Nhưng anh thật sự sợ bị vợ phát hiện ra sự thật mình chỉ trụ được ba phút.

Nói nhiều cũng chỉ là nước mắt.

Tô Khả ngủ một giấc tỉnh dậy, đã là hai tiếng sau.

Bà cụ Thịnh đã nấu xong cơm tối, Thịnh Duệ và Thịnh Giai cũng đã tan học về nhà.

"Sao anh không gọi em dậy, để em giúp bà cô nấu cơm."

Tô Khả nhỏ giọng hỏi Thịnh Khải Huy.

Thịnh Khải Huy mỉm cười, "Anh thấy em ngủ ngon, muốn để em ngủ thêm một chút. Không sao đâu, dạo này anh thấy khỏe hơn nhiều, có thể phụ giúp bà cô."

Bà cụ Thịnh gọi mọi người qua ăn cơm, Tô Khả cũng không nói gì thêm.

Cả nhà quây quần bên bàn, bắt đầu ăn cơm.

Trong bữa ăn, tâm trí Thịnh Duệ chẳng đặt vào cơm canh, mà cứ len lén dùng mắt liếc nhìn Thịnh Khải Huy.

Mấy hành động nhỏ này của thằng bé đều bị Tô Khả nhìn thấy.

Tô Khả tất nhiên hiểu Thịnh Duệ đang lo lắng điều gì, không khỏi thấy buồn cười, đứa nhỏ ngốc này, thằng bé cứ lén lút thế, không có chuyện cũng khiến người ta nghi có chuyện.

"Mai em đi làm rồi, em định mang ít kẹo cưới cho sư phụ và chị dâu Trương."

Tô Khả đúng lúc chuyển đề tài, thu hút sự chú ý của Thịnh Khải Huy.

"Anh cũng phải mang chút kẹo cưới cho sư phụ vàđàn anh, lần này chúng ta kết hôn, họ giúp nhiều lắm."

Phiếu mua vải phần lớn là sư phụ và đàn anh gom lại cho.

Sư phụ lo anh không đủ tiền tiêu, còn cố nhét cho ba mươi đồng.

Đàn anh cũng đưa mười lăm đồng.

Sư phụ là thợ hàn cấp năm, lương mỗi tháng sáu mươi bảy đồng mốt.

Đàn anh là thợ hàn cấp hai, mỗi tháng lương bốn mươi đồng bảy hào tư.

Hai người gần như đã đưa nửa tháng lương cho anh, còn có cả số phiếu tích cóp được.

Nhưng hai người họ cũng đều có gia đình phải nuôi.

Kiếp trước, ngoài bà cụ và cháu trai cháu gái ra, sư phụ và đàn anh là những người thân nhất với Thịnh Khải Huy.

Vậy mà đến chết anh cũng không có khả năng báo đáp gì cho họ, trái lại còn vì cơ thể tàn tạ này mà cứ liên tục gây phiền toái cho bọn họ.

Kiếp này, cuối cùng anh có thể làm điều gì đó cho họ rồi.

"Đang nghĩ gì thế?"

Thấy Thịnh Khải Huy vừa nói xong đã thất thần, Tô Khả tò mò hỏi.

"Không nghĩ gì, chỉ nghĩ một số chuyện ở nhà máy thôi."

Thịnh Khải Huy mỉm cười với cô, tiện tay gắp đồ ăn bỏ vào bát cô.

"Ăn nhiều chút, em gầy quá rồi."

Nghe vậy, bà cụ Thịnh cũng phụ họa, "Tiểu Tô đúng là gầy thật, phải ăn nhiều vô, mập lên chút, sau này mới dễ sinh con."

Khụ!

Tô Khả suýt nữa bị nghẹn cơm trong cổ họng.

Thịnh Khải Huy ngồi ở bên cạnh vội vã vỗ lưng giúp cô thuận khí.

Bà cụ Thịnh thấy một câu nói của mình khiến cháu dâu bị sặc đến thế, lập tức rót một cốc nước đưa tới.

"Uống ngụm nước cho dễ chịu nào."

Thịnh Khải Huy nhận lấy cốc, đỡ cho Tô Khả uống vài ngụm nước.

Đến khi đỡ hơn rồi, nước mắt Tô Khả cũng bị làm sặc ra.

"Bà cô, hai đứa tụi cháu còn trẻ, chưa vội sinh con đâu ạ."

Bà cụ Thịnh không đồng tình, "Trẻ gì nữa, năm nay cháu đã 27 rồi, Trịnh Minh Chương ở phòng phụ phía tây bằng tuổi cháu, con trai đã biết đi mua nước tương rồi, giờ vợ nó lại mang thai đứa thứ hai."

Thịnh Khải Huy mím môi, không nói thêm lời nào.

Chủ đề này mà kéo dài, thể nào bà cụ cũng lôi cả đám người trong đại viện ra kể cho bằng hết.

Bà cụ Thịnh liếc nhìn Tô Khả, thấy mắt cô vẫn hơi đỏ, sắc mặt cũng có phần tái nhợt, không khỏi hối hận vì lúc nãy nhanh miệng quá, nói nhiều thế làm gì, khiến cô phải chịu áp lực.

"Không nói chuyện đó nữa, mau ăn cơm đi, không là nguội cả rồi."

Ăn xong bữa, Tô Khả định rửa chén, nhưng bị Thịnh Khải Huy đuổi vào phòng nghỉ, để anh rửa.

Tháng Năm ở Tân Giang, sáng tối chênh lệch nhiệt độ khá lớn, nước trong vòi lạnh buốt, Thịnh Khải Huy không nỡ để Tô Khả đụng nước lạnh như vậy.

Tô Khả quay về phòng, soi gương trên tủ áo lớn.

Cô đúng là không mập.

Chủ yếu là thân thể của nguyên chủ trước kia ăn không đủ no, còn phải làm hết việc lớn nhỏ trong nhà, có thể béo được mới lạ.

Nhưng từ khi về nhà họ Thịnh, hai ngày nay ăn ngon ngủ yên, tránh xa những chuyện phiền phức, Tô Khả cảm thấy mặt mình đã bắt đầu đầy đặn hơn chút rồi.

Lúc này, bên ngoài chợt có tiếng động.

"Ai đấy? Vào đi."

Tô Khả nói vọng ra phía cửa.

Rất nhanh sau đó, cửa được đẩy ra, một cái đầu nhỏ ló vào, hơi ngập ngừng nhìn về phía Tô Khả.

Thì ra là Thịnh Duệ.

Tô Khả cười với cậu bé, vẫy tay gọi lại: "Có chuyện muốn nói với thím à? Vào trong phòng rồi nói."

Thịnh Duệ do dự một chút, rồi bước vào phòng.

Cậu đứng ở cửa, hai tay đan vào nhau, trông rất căng thẳng nhìn Tô Khả.

"Thím,… chuyện đó, chú biết chưa ạ?"

Cậu nói có hơi ấp úng.

Chuyện đó?

Tô Khả chỉ ngẩn ra một chút, rồi lập tức hiểu ngay.

Thịnh Duệ đang nói đến chuyện cậu vì bảo vệ Lục Thành Trạch mà bị Lý Mãnh nhắm tới.

"Không, thím chưa nói. Chú cháu bây giờ vẫn chưa biết gì hết."

Sắc mặt Thịnh Duệ rõ ràng thả lỏng hẳn, dáng vẻ như trút được gánh nặng.

Hiểu cậu đang lo lắng điều gì, Tô Khả mỉm cười: "Tiểu Duệ, chuyện này cháu đừng kể ra ngoài, thím cũng không nói đâu, coi như bí mật giữa hai chúng ta, được không?"

Đôi mắt Thịnh Duệ bỗng sáng bừng lên, "Bí mật của chúng ta?"

"Đúng, là bí mật. Nào, chúng ta móc ngoéo."

Tô Khả mỉm cười chìa ngón út ra, Thịnh Duệ nhìn cô, dường như đang xác nhận xem cô có nghiêm túc không.

Thấy rõ vẻ mặt nghiêm túc của Tô Khả, vẻ mặt cậu cũng trở nên nghiêm túc, đưa ngón tay nhỏ ra móc vào tay Tô Khả.

Móc ngoéo xong, Tô Khả buông tay Thịnh Duệ ra, xoa nhẹ lên mái tóc đen mềm mại của cậu.

"Sau này nếu có chuyện gì, không muốn nói với chú cháu thì cứ nói với thím, không có chuyện gì là không giải quyết được, tuyệt đối đừng giấu trong lòng một mình."

Đôi mắt đen láy của Thịnh Duệ nhìn thẳng vào Tô Khả, thật lâu sau mới gật đầu mạnh.

"Cháu biết rồi, thím."

Tô Khả lại xoa đầu thằng bé một cái, "Đi làm bài tập đi, làm xong ngủ sớm một chút."

Thịnh Duệ gật đầu, rồi chạy lạch bạch ra khỏi phòng phía nam.

Tô Khả cười khẽ, đúng là một đứa trẻ trong sáng, dù ban đầu có hơi gượng gạo, thật ra cũng dễ dỗ.

Thịnh Duệ vừa đi, Thịnh Khải Huy cũng rửa xong chén bát quay về phòng.

Vừa bước vào, anh đã hỏi: "Tiểu Duệ vừa rồi qua đây à?"

Tô Khả ừ một tiếng, "Thằng bé tới hỏi là tối nay có thể tự ngủ riêng một giường chưa, em nói với nó tất nhiên là được rồi."

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc