Đại Tạp Viện Năm 70, Lấy Chồng Ốm Yếu Làm Giám Đốc Nhà Máy

Chương 38: Tương lai không phải là góa bụa thì cũng là góa phụ

Trước Sau

break

Nghe cô nói vậy, bác gái Hứa lập tức bảo: "Ây da, dù sao Tiểu Tô à, cháu cũng ráng giúp một tay đi, nhà máy các cháu lớn như thế, muốn kiếm mấy thước vải thì kiểu gì cũng có cách mà."

Nụ cười trên mặt Tô Khả suýt nữa là không giữ nổi.

Có ý gì đây?

Muốn chèn ép mình?

Tô Khả cũng không nhường bà, nét cười trên mặt nhạt đi mấy phần, nói: "Không thể nói thế được, cháu chỉ là một công nhân đứng máy nhỏ, cả nhà máy dệt có mấy nghìn nữ công nhân như cháu. Nếu ai cũng có thể dễ dàng lấy được vải lỗi, thì nhà máy bọn cháu còn sản xuất vải tốt làm gì nữa. Nếu bác gái thật sự cần, cháu sẽ hỏi giúp. Không có thì cháu cũng đành chịu."

Tô Khả nói đến nước này, bác gái Hứa cũng nhìn ra sắc mặt cô không tốt.

"Ấy, bác chỉ tiện miệng nói vậy thôi, Tiểu Tô cháu đừng để bụng. Vậy đi, mai cháu hỏi giúp bác một tiếng, cố gắng kiếm một mảnh, không cần nhiều, sáu thước là được rồi."

Trong lòng Tô Khả cười lạnh.

Đừng nói sáu thước, sáu tấc cũng không có.

Miệng thì vẫn đáp, "Vâng, tối mai cháu báo lại cho bác."

Sau đó cô liền vội vã bước nhanh về nhà, không muốn tiếp tục lãng phí thời gian với bác gái Hứa nữa.

Lúc cô về đến nhà, chiếc giường đôi đã làm xong rồi.

Không biết lần này Thịnh Khải Huy có phải lại nhờ Tôn Vệ Dân giúp không, chỉ thấy lúc Tô Khả bước vào phòng, bác thợ mộc đã rời đi, giường đôi cũng đã được đặt trong gian phòng phía nam.

Trên giường vẫn chưa trải đệm, chỉ có ván giường trơn nhẵn cứng ngắc.

Thịnh Khải Huy nằm nghiêng trên ván giường, vẫn mặc nguyên quần áo, hình như đã ngủ thiếp đi.

Hai ngày nay làm giường, anh cũng bận bịu hai ngày, chắc mệt mỏi lắm rồi.

Tô Khả không muốn làm phiền anh, định rón rén bước ra khỏi phòng, để anh yên tĩnh ngủ một lát.

Nhưng cô vừa nhấc chân, người trên giường đã tỉnh lại.

"Về rồi à?"

Vì mới tỉnh ngủ, giọng anh khàn trầm, mang theo vài phần cuốn hút lười nhác.

Tim Tô Khả bất chợt đập nhanh hai nhịp, vội vàng gật đầu.

"Ừm, em đi mua nước tương về rồi, vốn nên về sớm, nhưng bị bác gái Hứa gọi lại ở sân trước, nói chuyện một lúc."

Nghe đến đoạn Tô Khả nói chuyện với bác gái Hứa, tinh thần Thịnh Khải Huy đang mơ màng cũng lập tức tỉnh táo lại.

"Bác gái Hứa tìm em, nói chuyện gì vậy?"

Tô Khả không giấu anh, thuật lại nguyên vẹn cuộc đối thoại giữa cô và bác gái Hứa cho Thịnh Khải Huy nghe.

Nghe xong toàn bộ câu chuyện, chân mày Thịnh Khải Huy đã nhíu chặt lại một chỗ.

"Bác gái Hứa ấy mà, không có lợi thì chẳng đến, biết ngay là không có chuyện tốt. Em đừng để ý đến bà ta, mai nói với bà là không kiếm được vải lỗi là xong. Cho dù có thì cũng cứ nói với bà ta là không có. Người như bác gái Hứa không đáng tin, tránh được thì tránh."

Thịnh Khải Huy và Tô Khả nghĩ giống hệt nhau.

Tô Khả vui vẻ đồng ý, "Ừm, cứ làm theo lời anh. Anh nằm nghỉ thêm chút nữa đi, em qua chỗ bà cô xem cái đệm làm xong chưa."

Thấy cô lại muốn đi, Thịnh Khải Huy đưa tay nắm lấy tay cô, dùng sức kéo cô ngồi xuống mép giường.

"Ở lại với anh một lát."

Giọng anh lúc này lại mang theo âm điệu trầm cuốn hút.

Tô Khả hơi không chịu nổi, hai má nóng lên, quay mặt đi không dám nhìn anh.

"Ván giường cứng thế này, anh nằm cũng không thoải mái, hay là qua phòng phía bắc ngủ một lát đi."

"Không ngủ nữa, em vừa về là anh không buồn ngủ nữa rồi."

Tô Khả: "…"

Chồng mình sao càng ngày càng dẻo miệng vậy.

Tô Khả định rút tay về, nhưng Thịnh Khải Huy lại nắm chặt không buông.

Hai người đang giằng co thì cửa bật mở, bà cụ Thịnh ôm đệm giường từ cửa bước vào.

Vừa nhìn thấy dáng vẻ hai vợ chồng trẻ nắm tay tình tứ, bà cụ Thịnh không nhịn được mím môi cười, trong lòng vui như nở hoa.

"Bà không quấy rầy hai đứa, tiếp tục đi, tiếp tục đi."

Nói xong liền lui ra ngoài, còn giúp đóng chặt cửa lại.

Tô Khả lúc đầu giật thót mình, sau đó mạnh tay rút lại tay mình, vừa xấu hổ vừa tức, trừng mắt liếc Thịnh Khải Huy một cái.

Thịnh Khải Huy biết mình đuối lý, lập tức nghiêm chỉnh không dám chọc vợ nữa.

Tô Khả đứng dậy rời phòng, qua chỗ bà cụ Thịnh ôm tấm đệm mới làm về, hai người cùng nhau trải đệm lên giường đôi.

Trong đệm nhồi toàn bông mới, sờ vào vừa mềm vừa êm.

Tô Khả có thể tưởng tượng tối nay nằm ngủ trên đó nhất định sẽ thoải mái thế nào.

"Muốn nằm thử xem không?"

Giọng Thịnh Khải Huy vang lên bên tai cô.

Tô Khả quả thực hơi động lòng,bận bịu cả ngày, cô cũng có chút mệt rồi.

Thế là ngoan ngoãn cởi giày, leo lên giường, nằm về phía mình hay nằm.

Khoảnh khắc nằm xuống, Tô Khả cảm thấy mùi bông mới phảng phất quanh mũi, rất dễ chịu.

Đệm mới làm ra nằm thật sự rất thoải mái.

Nhất là giờ chiếc giường đã to hơn, nằm xuống không còn phải co người, có thể xoay người thoải mái, không sợ ép Thịnh Khải Huy rơi xuống giường.

Tô Khả nằm trên giường, cảm thấy rất hài lòng. Không biết từ lúc nào, Thịnh Khải Huy cũng nằm lên theo.

Anh nằm nghiêng, một tay chống đầu, mỉm cười nhìn Tô Khả.

Tô Khả bị anh nhìn đến mức hơi mất tự nhiên, "Nhìn gì mà nhìn em dữ vậy."

"Nhìn vợ anh xinh quá."

"Dẻo miệng."

Lần này Tô Khả nói thẳng luôn lời đang nghĩ trong bụng.

Thịnh Khải Huy không hề thấy ngại, ngược lại còn lại gần cô thêm chút.

Trong khoảnh khắc ấy, hai người như trở lại thời gian còn nằm giường đơn.

Lúc đó luôn phải dựa sát vào nhau.

"Giường to thế này rồi, còn định chen vào chỗ em nữa hả."

Tô Khả đẩy anh một cái, Thịnh Khải Huy bị đẩy nghiêng đi, sau đó nhìn cô bằng ánh mắt tội nghiệp.

"Vợ ơi, anh muốn dựa vào em."

Bị anh nhìn bằng ánh mắt đáng thương như vậy, Tô Khả lập tức cảm thấy mình hơi quá tay.

Chồng mình yếu ớt như thế, vậy mà mình còn mạnh tay đẩy anh ra.

Thôi thì muốn dựa thì cứ để anh dựa đi.

Ai ngờ Thịnh Khải Huy được nước lấn tới, lại dựa sát thêm chút, "Vợ ơi, anh ôm em một cái được không?"

Khoảng cách hai người gần đến mức, lời anh nói ra, hơi thở phả luôn vào bên má Tô Khả.

Mặt Tô Khả lập tức nóng bừng, trong lòng lại nghĩ, ban nãy còn thấy anh rất biết điều, giờ lại thấy chẳng biết cái gì.

Muốn ôm còn phải hỏi à.

Họ là vợ chồng cơ mà, cho dù muốn làm cái chuyện kia thì mình cũng chẳng có lý do gì để từ chối.

Nghĩ đến chuyện đó, Tô Khả lại nhớ đến chuyện chồng mình không được.

Kết hôn đã mấy ngày rồi, buổi tối hai người chỉ đắp chăn ngủ chay.

Không cần hỏi, Tô Khả đã chắc chắn, Thịnh Khải Huy thật sự không được.

Mà chuyện này cũng chẳng thể hỏi, hỏi ra sẽ tổn thương lòng tự trọng của anh.

Vốn đã là người ốm yếu, lại bị đả kích nữa thì biết đâu sẽ bệnh nặng hơn thì sao.

Nghĩ tới đây, Tô Khả mềm lòng, chủ động dựa sát lại ôm lấy Thịnh Khải Huy, vùi đầu vào lồng ngực anh.

Chồng mình ốm đau như vậy, đừng nói chuyện kia, đến chuyện anh có thể sống bao lâu, cô cũng không dám chắc.

Tương lai của mình, có thể là làm một quả phụ sống thủ tiết, hai là thành quả phụ thực sự.

Người đàn ông trước mắt này, thật sự sẽ có một ngày rời xa cô mãi mãi sao?

Tâm trạng đang vui vẻ lúc nãy, bỗng trở nên nặng trĩu.

Tô Khả ngẩng đầu, nhìn đường viền hàm hoàn mỹ của anh, rồi như có ma xui quỷ khiến, khẽ vươn người, hôn nhẹ một cái lên cằm anh.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc