Đợi hai đứa trẻ làm bài xong, Thịnh Khải Huy gọi Thịnh Duệ đến bên mình.
"Gần đây ở trường học thế nào? Quan hệ với bạn học có ổn không, có đánh nhau với Hứa Nhị Thuận nữa không?"
Thịnh Khải Huy cố gắng hạ giọng dịu dàng.
Thịnh Duệ vốn đang cúi đầu, nghe chú hỏi thì ngẩng lên nhìn anh một cái, rồi lắc đầu.
"Không ạ, lần trước Hứa Nhị Thuận đập vỡ kính nhà mình xong, bọn cháu không nói chuyện nữa. Ở trường, quan hệ với bạn học đều khá tốt."
"Thật sự tốt à? Vậy hôm nay sao trông cháu cứ ủ rũ thế?"
Thịnh Duệ mím môi, lại cúi đầu xuống.
Thằng bé không lên tiếng, Thịnh Khải Huy cũng không vội, chỉ lặng lẽ nhìn cậu, kiên nhẫn chờ cậu mở lời.
Qua một lúc lâu, Thịnh Duệ vẫn im lặng.
Thịnh Khải Huy hiểu tính thằng bé, trong lòng giấu rất nhiều chuyện, cậu đã không muốn nói thì hỏi thế nào cũng không chịu nói.
Vì vậy anh xoa đầu cậu, "Dọn dẹp đồ rồi đi ngủ đi, mai còn phải đến trường."
Lời vừa dứt, Thịnh Duệ lập tức như được tha, chạy vèo mất.
Tối hôm đó, Tô Khả và Thịnh Khải Huy ngủ ở bên có rèm, bà cụ Thịnh dẫn hai đứa nhỏ ngủ ở phía bên kia rèm.
Nằm xuống giường, Tô Khả vẫn có chút không quen, nhưng may là cả ngày bận rộn, cơ thể mệt mỏi, chưa bao lâu đã ngủ thiếp đi.
Nửa đêm, khi đang ngủ say, Tô Khả mơ thấy mình xuyên về năm 2023, đang vui vẻ gặm đùi cừu nướng.
Thơm quá, đùi cừu nướng vàng giòn bên ngoài, mềm ngọt bên trong, vừa cắn một miếng, hương thịt đầy ắp trong miệng.
Đang mơ đẹp, Tô Khả chép miệng thỏa mãn, thì đột nhiên một tiếng hét chói tai vang lên, giấc mơ đùi cừu lập tức bị phá tan tành.
"Không phải, không phải mà… các người nói bậy… a ——"
Cả nhà đều bị đánh thức.
Tô Khả giật mình, bật dậy khỏi giường.
Thịnh Khải Huy đã xuống giường trước cô, bật đèn sáng lên.
Anh vén rèm sang một bên, đi sang giường đối diện.
Tô Khả khoác thêm áo, cũng theo sau đi sang.
Người nói mớ là Thịnh Duệ, lúc này cậu bé vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, ngơ ngác ngồi đờ ra.
Thịnh Giai bị tiếng hét của anh trai dọa sợ, giờ đang được bà cụ Thịnh ôm vào lòng.
Thịnh Khải Huy đang dỗ Thịnh Duệ, "Không sao, chỉ là nói mớ thôi, ngủ tiếp đi."
Thịnh Duệ vẫn giữ dáng vẻ ngơ ngác như lúc trước, cúi đầu.
Sau khi dỗ cho lũ trẻ và bà cụ Thịnh nằm xuống hết, Thịnh Khải Huy bảo Tô Khả cũng quay về giường nằm, rồi tắt đèn.
Căn phòng lại chìm vào trong bóng tối.
Nhưng Tô Khả thì trằn trọc mãi không ngủ được.
Thịnh Duệ đột nhiên nói mớ, có khi nào có liên quan đến tâm sự trong lòng thằng bé?
Muốn hỏi Thịnh Khải Huy xem tối qua nói chuyện thế nào, nhưng giờ đã khuya, sợ làm phiền bọn trẻ và bà cụ Thịnh, đành đợi đến sáng mai.
Sáng hôm sau, sau khi Thịnh Duệ thức dậy thì tinh thần rõ ràng không được tốt, vừa ăn sáng vừa như đang ôm tâm sự nặng nề.
Ăn xong, thằng bé dẫn em gái đi học.
Hôm nay là ngày cuối cùng trong kỳ nghỉ kết hôn của Tô Khả và Thịnh Khải Huy, lát nữa thợ mộc sẽ đến nhà làm tiếp cái giường.
Ăn sáng xong, Tô Khả gọi Thịnh Khải Huy ra một bên, hỏi anh tối qua nói chuyện với Thịnh Duệ thế nào.
Thịnh Khải Huy lắc đầu, "Thằng bé không chịu nói gì cả. Anh đang định tranh thủ hôm nay đến trường, gặp cô chủ nhiệm hỏi thử."
"Chút nữa thợ mộc đến, hôm nay còn phải làm giường cả ngày, anh cứ ở nhà đi, chuyện đến trường để em đi."
Tô Khả đề nghị.
Thịnh Khải Huy nghĩ một chút, nói: "Vậy cũng được, chỉ là vất vả cho em phải đi một chuyến. Trường tiểu học con em cơ khí nằm gần nhà máy cơ khí, để anh vẽ sơ đồ đường cho em."
Thịnh Khải Huy cầm bút, vẽ bản đồ loằng ngoằng trong vài nét, còn ghi rõ Thịnh Duệ học lớp nào, cô chủ nhiệm tên gì.
Tô Khả cầm bản đồ xem qua, trường tiểu học của con em trong nhà máy cơ khí không cách khu nhà tập thể quá xa, đi bộ mười mấy phút là đến.
"Được rồi, đợi tin tức của em."
Cô nhét bản đồ vào túi áo, rồi ra ngoài.
Dựa theo bản đồ tìm đến trường học, Tô Khả nói rõ lý do đến với bác bảo vệ, ký tên vào sổ đăng ký xong thì được cho vào cổng trường.
Giờ đã qua giờ cao điểm buổi sáng, trong sân trường yên tĩnh, chỉ còn nghe thấy tiếng đọc bài vang lên từ cửa sổ các lớp học.
Các lớp học nằm trong dãy nhà cấp bốn phía sau sân thể dục.
Tô Khả lần lượt nhìn các biển tên lớp treo ở cửa, rất nhanh đã tìm thấy lớp 3 – (3).
Từ ô cửa kính phía trên cửa lớp nhìn vào, bên trong có một cô giáo trẻ đang giảng bài.
Thịnh Khải Huy nói cô chủ nhiệm lớp Thịnh Duệ là một giáo viên trung niên ngoài ba mươi, người này trông không giống, tuổi tác không khớp.
Tô Khả quay người đi tìm văn phòng giáo viên.
Tiết này cô chủ nhiệm không có tiết dạy, chắc đang ở văn phòng chuẩn bị bài.
Lần này cô rất thuận lợi tìm được cô giáo chủ nhiệm, cô giáo Toàn.
"Cô giáo Toàn, chào cô. Tôi là thím của Thịnh Duệ, đột ngột đến làm phiền cô như vậy là muốn tìm hiểu một chút về tình hình gần đây của Thịnh Duệ nhà tôi ở trường."
Cô Toàn khá nhiệt tình tiếp đón Tô Khả, mời cô ngồi xuống, còn rót một cốc nước.
"Thịnh Duệ ở trường luôn biểu hiện rất tốt, thành tích cũng rất khá. Với thành tích hiện tại của em ấy, thi đỗ vào trường 125 không thành vấn đề."
Trường 125 là một trường cấp hai nổi tiếng ở thành phố Tân Giang, trong bảng xếp hạng các trường cấp hai của thành phố có thể lọt vào xếp hạng thứ ba.
"Vậy… cô giáo có phát hiện gần đây Thịnh Duệ có điểm gì khác thường không? Hoặc nói cách khác, quan hệ với các bạn học có vấn đề gì không?"
Tô Khả khéo léo hỏi.
Cô Toàn hơi khó hiểu, "Là Thịnh Duệ có nói gì ở nhà sao? Ở trường em ấy vẫn luôn rất ổn, quan hệ với bạn bè cũng tốt. Em ấy còn là lớp phó thể dục, biểu hiện luôn rất tích cực."
"Không ạ, Thịnh Duệ không nói gì, chỉ là tôi muốn tìm hiểu tình hình của thằng bé thêm một chút. Trẻ con ở tuổi này bắt đầu có nhiều tâm sự, tôi nghĩ nên thường xuyên trao đổi với cô giáo, có vấn đề gì thì kịp thời nắm bắt và giải quyết."
Cô Toàn cười, "Cô làm thím mà tận tâm như vậy, còn hơn cả một số phụ huynh. Được rồi, nếu bên Thịnh Duệ có vấn đề gì, tôi nhất định sẽ phản hồi ngay cho cô."
"Vâng, cảm ơn cô giáo nhiều."
Từ văn phòng cô giáo Toàn bước ra, Tô Khả vừa đi ra ngoài vừa suy nghĩ.
Nhìn dáng vẻ của cô giáo Toàn, không giống như đang giấu giếm điều gì.
Vậy tức là những gì xảy ra với Thịnh Duệ, cô Toàn hoàn toàn không hay biết.
Vậy thì không phải là chuyện xảy ra trong lớp học.
Không xảy ra trong lớp, còn lại chỉ có thể là trên đường đi học hoặc nghỉ trưa.
Tô Khả nghĩ một lát, quyết định về nhà trước, đến trưa quay lại lặng lẽ quan sát tình hình của Thịnh Duệ.
Về đến khu nhà tập thể, vừa bước vào sân đã chạm mặt Phàn Tuyết Cần sống ở gian phòng phía tây viện của sân giữa.
Vừa nhìn thấy Tô Khả, Phàn Tuyết Cần liền mỉm cười vẫy tay gọi cô.
"Ra ngoài à?"
"Vâng, ra ngoài làm chút việc. Chị Tuyết Cần, hôm nay nghỉ làm à?"
"Hôm nay chị xin nghỉ một ngày, em trai trong nhà cưới vợ, chị phải giúp một tay chuẩn bị."
Nói đến đây, Phàn Tuyết Cần nhìn quanh một lượt, thấy không có ai, liền kéo Tô Khả sang một bên.
"Tiểu Tô, nghe nói em làm ở xưởng dệt?"
"Vâng, em ở tổ dệt vải."
Mắt Phàn Tuyết Cần lập tức sáng lên, "Chị có chuyện này muốn hỏi thử em, có thể ở trong xưởng lấy được chút…"
Chị lại liếc nhìn xung quanh, chắc chắn không có ai thật mới hạ giọng nói nhỏ: "…vải lỗi không?"