Đại Tạp Viện Năm 70, Lấy Chồng Ốm Yếu Làm Giám Đốc Nhà Máy

Chương 31: Lại đoán sai rồi

Trước Sau

break

Đến cửa hàng bách hóa, nhanh chóng mua xong năm cân bông.

"Bà cô đang sốt ruột làm đệm giường, chúng ta mau về thôi."

Tô Khả nói.

Thịnh Khải Huy lại không vội vàng lắm, "Hiếm khi tới đây một chuyến, chúng ta đi xem thêm mấy quầy khác. Hai ngày này ở nhà, có thiếu thứ gì không thì tiện thể chúng ta mua luôn."

Tô Khả nghiêm túc nghĩ một lúc, hình như chẳng thiếu thứ gì.

"Bên kia đông người lắm, hình như đang tranh nhau mua gì đó."

Thịnh Khải Huy chỉ về một hướng nào đó nói.

Tô Khả nhìn theo hướng chỉ, quả nhiên thấy một đám người đang chen chúc tới tấp, mà toàn là nữ đồng chí.

Lòng tò mò nổi lên, Tô Khả đi qua xem thử rốt cuộc là món gì lại khiến mọi người tranh nhau đến thế.

Vừa hay có một chị gái hì hục chen ra khỏi đám đông, mặt mày hớn hở, trong tay cầm một đôi dép nhựa màu xanh.

Thấy Tô Khả đang ngó nghiêng chỗ này, chị gái tốt bụng nhắc, "Còn không mau vào giành, hôm nay dép nhựa không cần tem phiếu, lát nữa mà chậm là không còn đủ kích cỡ đâu đấy."

"Lúc này mới tháng năm, mà đã bán dép hè rồi à?"

"Nghe nói lô hàng này là hàng tồn kho của nhà máy giày, chứ không thì sao lại được bán không cần phiếu. Gặp được là may, mau vào mà giành lấy một đôi, chuyện tốt thế này đâu dễ gặp lần."

Chị gái nói xong, vui vẻ đi mất.

Loại dép nhựa này là kiểu dáng đang thịnh hành thời này, trong mắt các nữ đồng chí là biểu tượng của sự hợp mốt.

Không ít nữ công nhân trong xưởng dệt phải dành dụm rất lâu chỉ để mua được một đôi dép nhựa đi cho bằng chị bằng em.

Trong đống đồ ít đến đáng thương của nguyên chủ hình như không có đôi dép nào, trong không gian cũng chẳng có.

Hôm nay gặp đúng dịp, không mua một đôi hình như không được.

Tô Khả đang nghĩ thế thì Thịnh Khải Huy lại hiểu nhầm, tưởng cô tiếc tiền, vội nhét vào tay cô năm đồng.

"Đừng tiếc, muốn mua thì cứ mua."

Tô Khả còn chưa kịp nói gì với anh, thì bên kia nhân viên bán hàng đã lớn tiếng, "Còn năm mươi đôi cuối cùng, bán hết là hết!"

Cô vội giơ tay ra hiệu cho Thịnh Khải Huy, rồi cũng hăng hái chen vào đám đông.

Chen đến giữa rồi, Tô Khả căn bản không cần tự mình đi nữa, hoàn toàn là bị đẩy về phía trước.

Cô còn chưa kịp phản ứng thì đã bị đẩy tới trước quầy.

"Đi cỡ mấy?"

Nhân viên bán hàng bị khách chen chúc tới phát bực, giọng điệu cộc lốc hỏi.

"Size 37."

Nhân viên cúi xuống lục trong quầy một lúc, cuối cùng quăng cho Tô Khả một đôi dép nhựa size 37.

Dép nhựa chỉ có màu xanh và trắng, thật ra Tô Khả muốn màu trắng, nhưng liếc thấy vẻ mặt đen sì của nhân viên, cảm giác nếu bản thân còn nói thêm câu nào chắc bị cô ta đuổi ra luôn.

Tô Khả rốt cuộc không nói gì nữa, có màu nào thì đi màu đó, màu xanh cũng đẹp mà.

"Ba đồng, nhanh lên, phía sau còn đang đợi."

Nhân viên gõ gõ quầy.

Tô Khả đưa tờ năm đồng trong tay cho cô ta, nhận lại hai đồng tiền thối, rồi lại gắng sức chen ra khỏi đám người.

Đến khi cuối cùng cũng thoát ra được, cúc áo áo xuân thu trên người Tô Khả suýt nữa bị bứt tung.

Cô vội vàng đưa tay vuốt lại hai cái, xác nhận cái cúc đó chỉ hơi lỏng, chưa rớt ra ngay được, lúc này mới yên tâm đi tìm Thịnh Khải Huy.

Thịnh Khải Huy đứng không xa, mỉm cười nhìn cô.

"Mua được rồi à?"

"Ừ, mua được rồi."

Tô Khả giơ đôi dép trong tay lên cho anh xem, mặt mày rạng rỡ.

Mặc kệ lúc nãy chen lấn cực khổ cỡ nào, chỉ cần cầm được đồ trong tay, tâm trạng lập tức phấn chấn hẳn.

Thịnh Khải Huy bị nụ cười rạng rỡ của cô làm cho ngẩn người, giống như cũng bị niềm vui của Tô Khả lây sang, tâm trạng cũng nhẹ nhõm hơn hẳn.

"Đi thôi, chúng ta mau về nhà thôi, bà cô chắc đang sốt ruột lắm rồi."

Tô Khả liếc đồng hồ đeo tay, đã hai giờ rưỡi chiều.

Hai người men theo đường cũ, đi đến trạm xe buýt chờ chuyến về.

Trạm xe buýt trước cửa hàng bách hóa có một đám đông hành khách đang đợi xe, có lẽ vì đây là điểm gần cửa hàng bách hóa nên người đi xe đặc biệt nhiều.

Đợi đến khi Tô Khả và Thịnh Khải Huy chen lên được xe, chỗ ngồi vốn ít ỏi đã không còn cái nào.

Không chỉ thế, lối đi giữa xe cũng đã đứng đầy người.

Hành khách phía sau vẫn liên tục lên xe, cả khoang xe trong chốc lát đã chen chúc đến mức người sát người, không còn kẽ hở.

Tô Khả cảm thấy mình như quay lại hiện trường tranh giành dép nhựa, không cần tự mình bước, người khác cứ thế đẩy cô tiến về phía trước.

Thịnh Khải Huy đứng phía sau cô, luôn che chở không để cô bị người ta chen ép.

"Qua đây, chúng ta đứng bên này."

Đột nhiên, anh lên tiếng nói, đồng thời đưa tay kéo Tô Khả về phía một bên lối đi nhỏ.

Phía đó có hai thanh chắn, vừa khéo tạo thành một khoảng trống nhỏ.

Tô Khả đứng vào sau thanh chắn, Thịnh Khải Huy đứng ở bên ngoài, nửa vòng tay ôm lấy cô, vừa vặn tạo ra một không gian nhỏ giúp cô có thể đứng thoải mái hơn một chút.

Tô Khả không còn bị chen ép nữa, toàn bộ áp lực va chạm đều chuyển sang người Thịnh Khải Huy.

Xe buýt lắc lư chạy đi, Tô Khả lo lắng thỉnh thoảng lại nhìn sang Thịnh Khải Huy một cái.

Quả nhiên, sắc mặt anh ngày càng tái nhợt.

Tô Khả thật sự sợ anh ngất trên xe buýt, vội nhỏ giọng nói: "Anh qua đây đi, để em đứng bên ngoài."

Chỉ cần anh có lòng như vậy là cô đã thấy cảm động lắm rồi.

Vẫn là cô đứng chắn cho người chồng ốm yếu thì hơn.

Nhưng Thịnh Khải Huy lại không nhúc nhích, chỉ bình tĩnh nhìn Tô Khả, "Vợ ơi, em nắm tay anh, anh sẽ không thấy mệt nữa."

Vẻ mặt anh nghiêm túc, mà câu nói thì chẳng nghiêm túc chút nào.

Tô Khả nhất thời bật cười.

Người này, bình thường trông đoan chính, đúng mực vậy, sao lúc này lại bỗng dưng miệng lưỡi trơn tru đến vậy?

Nhưng mà chỉ là nắm tay thôi mà, cũng không có gì, hai người cũng từng nắm tay nhiều lần rồi.

Tô Khả không làm bộ làm tịch, đưa tay nắm lấy bàn tay kia của Thịnh Khải Huy, bàn tay không cầm thanh chắn.

Lúc này Thịnh Khải Huy căng thẳng đến mức không dám thở mạnh.

Phán đoán của mình có đúng hay không, tất cả đều trông chờ vào khoảnh khắc này.

7%…10%…13%…

Thanh pin liên tục tăng lên, tâm trạng của Thịnh Khải Huy cũng lên xuống theo đó.

Thấy chỉ còn chút nữa là chạm đến giới hạn của pin, anh nhất thời đến cả hơi thở cũng quên mất.

13%…13%…

Vài giây sau, vẫn là 13%.

Thịnh Khải Huy: …

Mua đồ cũng không đúng, đoán lần này lại sai nữa rồi.

Ngoài những thứ đó ra, còn có thể là nguyên nhân gì nữa đây?

Anh lập tức thấy nản chí, chỉ cảm thấy sự nghiệp nâng mức pin này thật là dài đằng đẵng.

Đúng lúc này, phía trước xe buýt có một chiếc xe đạp bất ngờ lao ra cắt ngang, khiến bác tài giật mình, vội vàng đạp phanh.

Không kịp đề phòng, chiếc xe đạp tránh được, nhưng hành khách trên xe buýt thì lại lãnh đủ.

Không ít người ngã ra sau, vì xe đông người nên chẳng khác nào hiệu ứng domino, người này đổ lên người kia.

Tô Khả cũng bị cú phanh đột ngột làm cho đứng không vững, ngã ngửa ra sau.

May mà một cánh tay kịp đỡ lấy cô.

Chờ đến khi Tô Khả hoàn hồn đứng thẳng dậy, quay lại nhìn thì thấy cánh tay phải của Thịnh Khải Huy đang trong tư thế rất khó chịu, đập mạnh vào tay vịn của ghế bên cạnh.

Cú va chạm đó chắc chắn rất nặng, Thịnh Khải Huy đau đến mức toát cả mồ hôi lạnh.

"Khải Huy, anh sao rồi? Va vào đâu vậy, để em xem nào!"

Tô Khả cuống cuồng lo lắng.

Dù không thấy toàn bộ quá trình, cô cũng đoán được là Thịnh Khải Huy vì đỡ cô khỏi ngã nên mới lấy cánh tay mình va đập vào tay vịn kia.

Lực cô ngã ngửa ra sau lúc đó mạnh cỡ nào, trong lòng cô rõ hơn ai hết.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc