"Trong nhà có chuyện gì, cần giúp đỡ thì cứ nói, đừng gồng mình gánh một mình. Có việc thì tìm bác."
Ông bác cả đặc biệt dặn dò một câu.
Nhìn đồng hồ thấy cũng không còn sớm, lát nữa còn phải đi làm ca chiều, ông liền rời đi.
Vốn dĩ buổi trưa nhà máy nghỉ, ông cũng không về nhà.
Hôm nay là vì muốn đích thân đưa tiền mừng nên mới tranh thủ về một chuyến.
Giờ không còn cách nào, đành phải vội vàng quay lại xưởng.
Còn tờ mười đồng kia, cuối cùng ông cũng ép được Thịnh Khải Huy giữ lại.
Mười đồng tiền mừng, đúng là hơi nhiều thật.
Thịnh Khải Huy nghĩ bụng, đến Tết sẽ mang nhiều đồ hơn đến nhà ông bác cả, coi như trả lại chút ân tình.
Hai người nói chuyện một lúc lâu, đến khi Thịnh Khải Huy về nhà thì bác thợ mộc đã bắt đầu cưa gỗ.
Thấy anh đi đến, bác thợ mộc dừng tay lại.
"Đồng chí Tiểu Thịnh, cái giường trong phòng cậu phải dọn ra trước đã."
Thịnh Khải Huy vốn cũng đang định dọn giường đi để lấy chỗ, liền hỏi: "Hai chúng ta khiêng có nổi không?"
Bác thợ mộc nhìn Thịnh Khải Huy một cái, lập tức lắc đầu, "Cậu đi tìm thêm người đi."
Thật ra một chiếc giường đơn không lớn, hai người đàn ông trưởng thành khiêng ra ngoài là chuyện nhẹ như không.
Vấn đề là cậu thanh niên trước mặt này nhìn là biết sức khỏe không tốt, sắc mặt trắng bệch quá mức.
Bác thợ mộc còn nhớ rõ buổi sáng lúc đi chọn gỗ, anh ta chỉ đi một đoạn mà mặt mày đã kém đi thấy rõ.
Lại thêm chuyện trước khi đến đây, sư phụ của anh ta đã dặn riêng mình một câu, nói học trò mình sức khỏe kém, đừng để cậu ấy làm việc nặng, cần thì nhờ người khác hỗ trợ.
Đồng chí Tiểu Thịnh trước mắt, sống y như một bệnh nhân ốm yếu.
Bác thợ mộc thật sự không dám để anh khiêng giường, lỡ có chuyện gì xảy ra thì bản thân không biết ăn nói sao với sư phụ anh ta.
Bác thợ mộc nói phải tìm thêm người, nhưng giờ này phần lớn công nhân trong viện đều đang đi làm ở đơn vị, mà người già nghỉ hưu thì lại không tiện nhờ vả chuyện này.
Thịnh Khải Huy suy nghĩ một hồi, bỗng nhớ ra Tiểu Tứ ở nhà ông bác hai ở sân sau.
Tiểu Tứ, tên thật là Tôn Vệ Dân, là con trai duy nhất của bác hai và bác gái hai.
Ba chị gái anh đều đã đi xuống nông thôn, đến lượt anh thì nhà được giữ lại một đứa con theo chính sách, thế là được ở lại thành phố.
Chỉ có điều anh không chịu vào nhà máy cơ khí làm việc.
Bác hai từng nói sẽ sắp xếp cho anh một công việc trong nhà máy cơ khí, nhưng Tôn Vệ Dân không chịu đến xưởng làm, lại muốn ngồi văn phòng.
Ai cũng biết ngồi văn phòng thì nhàn hơn, vấn đề là không có quan hệ đủ mạnh thì làm sao công việc đến lượt anh ta.
Hai cha con giằng co mãi chuyện này, ai cũng không thuyết phục được ai.
Thế là tốt nghiệp cấp ba xong, Tôn Vệ Dân cứ lông bông ngoài xã hội mãi.
Cũng chẳng biết cậu ta làm gì suốt ngày, luôn là rồng thấy đầu không thấy đuôi.
Kiếp trước Thịnh Khải Huy cũng không rõ, nhưng giờ thì anh biết rồi.
Thịnh Khải Huy sang nhà bác hai tìm Tôn Vệ Dân.
Đến nơi thì thấy cậu ta còn đang ngủ, chưa dậy.
Bác hai đi làm chưa về, bác gái hai thì nổi tiếng cưng chiều con trai đến mức không còn giới hạn, muốn ngủ đến mấy giờ cũng được, cơm còn bưng tận giường cho cậu ta.
Nghe nói Thịnh Khải Huy đến, Tôn Vệ Dân vội bật dậy mặc quần áo, vừa ngáp vừa bước ra khỏi buồng trong.
Thịnh Khải Huy không khách sáo nhiều lời, nói thẳng chuyện cần nhờ khiêng giường, Tôn Vệ Dân đồng ý ngay.
"Ăn chút gì đã rồi đi."
Bác gái hai vừa nói vừa định ra bếp mang cơm canh hâm nóng ra.
"Không ăn đâu, khiêng cái giường đâu mất bao nhiêu thời gian, về rồi ăn tiếp."
Tôn Vệ Dân vội vã khoác thêm cái áo ngoài, theo Thịnh Khải Huy sang sân giữa.
Chủ lực là bác thợ mộc và Tôn Vệ Dân, hai người chỉ để Thịnh Khải Huy phụ một tay mang tính tượng trưng.
Chiếc giường được khiêng vào phòng phía bắc.
Phòng bắc đã có sẵn một chiếc giường kê sát tường, chiếc giường này chỉ có thể kê vào bức tường đối diện. Kê xong, căn phòng vốn dĩ đã không lớn, lại càng thêm chật chội.
Tiễn Tôn Vệ Dân về, Thịnh Khải Huy quay lại phòng bắc, nhìn quanh một hồi, rồi xoay người ra ngoài mượn bác thợ mộc hai cái đinh, đóng mỗi bên tường một cái.
Bà cụ Thịnh và Tô Khả đều không biết anh định làm gì, đến khi thấy anh treo dây lên hai chiếc đinh thì mới hiểu ra.
"Bà cô, tối nay bà để Tiểu Duệ với Tiểu Giai ngủ ở giường cũ, cháu với Tô Khả ngủ bên này. Mai giường mới làm xong rồi, tối nay treo tạm cái ga giường ngăn ra, chúng cháu chịu khó một đêm vậy."
Thịnh Khải Huy nói.
Tô Khả không có ý kiến gì.
Tuy là một người trẻ của thế kỷ 21, cô không quen với cách ngủ ngăn bằng ga giường như thế, nhưng cô hiểu, ở thời đại này, nhiều gia đình cả chục người chen chúc trong vài mét vuông phòng, ngủ còn chẳng có gì che chắn, cùng lắm là lấy ga giường làm vách ngăn.
Dù sao cô với Thịnh Khải Huy chỉ cần chịu đựng một đêm, đâu phải về sau cứ thế mãi.
Một đêm thôi thì cô vẫn có thể chịu được.
Bà cụ Thịnh bỗng lên tiếng, "Mấy đứa làm giường mới thì đệm bên dưới cũng phải làm cái mới cho vừa kích cỡ. Phiếu bông kết hôn phát chưa dùng phải không? Ở đây bà còn vài tờ, gom lại đủ năm cân bông, bà làm cho hai đứa cái đệm.
Sắp hè rồi, thật ra làm cái đệm giường ba cân là được, nằm cho mát. Nhưng bên Tân Giang mùa hè ngắn, đệm mỏng nằm chẳng được bao lâu, lại sợ mấy đứa nằm đau lưng. Vậy làm luôn cái năm cân, mùa xuân thu dùng được.
Khi nào bà về quê, gửi bưu điện thêm mấy cân bông lên, làm cho hai đứa cái đệm dày dùng mùa đông, vậy là xuân thu và đông đều có đệm nằm."
Bà cụ Thịnh sắp xếp đâu ra đấy.
Về mấy chuyện này, Tô Khả không có ý kiến gì, hoàn toàn nghe theo bà.
Dù sao cũng chỉ có ký ức của nguyên chủ, ngoài ra cô chẳng hiểu gì, bà cụ Thịnh nghĩ cho hai người họ như vậy, nghe lời bà là đúng nhất.
Đã tính đến chuyện làm đệm giường, bà cụ Thịnh liền đuổi hai người Tô Khả và Thịnh Khải Huy ra ngoài mua bông.
"Đi lẹ đi, hôm nay mua bông về, tối nay bà làm luôn cái đệm giường, mai giường làm xong thì đệm cũng xong luôn rồi."
Hai người cầm phiếu bông, mang theo tiền, ra cửa hàng bách hóa.
Hôm nay không có xe đạp, họ chỉ có thể đi ngồi xe buýt.
Bởi vì là ngày làm việc, mọi người đều đi làm, trên xe buýt chẳng có mấy người, còn dư rất nhiều chỗ ngồi.
Hai người tìm một chỗ ghế đôi, ngồi sát bên nhau.
Dọc đường, Thịnh Khải Huy gần như không nói gì, Tô Khả cũng không để ý lắm, cô đang mải ngắm cảnh hai bên đường và những người đi lại ven đường.
Xuyên đến đây được năm ngày, cô phát hiện mình càng lúc càng hòa nhập vào cuộc sống thập niên 70.
Thậm chí có vài suy nghĩ đã bắt đầu gần giống với cách nghĩ thời đại này.
Cũng không rõ là vì chính mình thích nghi quá tốt, hay do ý thức sót lại của nguyên chủ đang ảnh hưởng đến mình.
Bên kia, Thịnh Khải Huy đang yên lặng suy nghĩ.
Thử nghiệm hôm nay thất bại, chứng tỏ suy đoán trước đó của anh về nguyên nhân tăng lượng pin là sai.
Vậy thì, muốn vạch pin tiếp tục đột phá giới hạn, rốt cuộc phải làm gì?
Anh cố gắng hồi tưởng lại những việc mình đã làm với Tô Khả trước mỗi lần pin tăng.
Bỗng nhiên, một tia sáng lóe lên trong đầu.
Chẳng lẽ nào là vì mua đồ?
Lần trước vạch pin từ 10% lên 13%, chính là sau khi anh mua vải may đồ cho Tô Khả, rồi lại mua thêm mấy món đồ sinh hoạt.
Càng nghĩ, Thịnh Khải Huy càng cảm thấy hướng suy nghĩ của mình là đúng.
—
Sao anh không nghĩ là những lần đầu tiếp xúc :))