Buổi tối hôm đó, Tô Khả liền theo chị dâu Trương đi gặp mặt đối tượng xem mắt.
Để tạo ấn tượng tốt với đối phương, sau khi tan ca, cô nhanh chóng tắm rửa, tết lại tóc gọn gàng, chỉnh trang bản thân thật ngay ngắn rồi mới cùng chị dâu Trương rời khỏi khu nhà máy.
Chị dâu Trương là một phụ nữ mập mạp, mặt tròn, dù không nói chuyện thì đôi mắt cũng như đang cười, trông rất hòa nhã, thân thiện, khó trách lại nổi danh mát tay làm mối.
Chỉ có những người như vậy mới thích hợp làm bà mai kéo tơ hồng.
Vừa nhìn thấy Tô Khả, mắt chị dâu Trương liền sáng lên.
Cô gái này thật xinh đẹp, một cô gái tốt như vậy giới thiệu cho thằng nhóc nhà họ Thịnh, e rằng bà cụ Thịnh sẽ phải đưa thêm hai đồng tiền làm quà mai mối cho mình đây.
Nghĩ đến đây, trong lòng chị dâu Trương không khỏi hân hoan.
Chị dâu Trương dẫn Tô Khả lên xe buýt công cộng, hai trạm sau thì xuống, rẽ trái rẽ phải một hồi lâu, cuối cùng đưa cô đến trước cổng một khu tứ hợp viện lớn.
"Chính là chỗ này."
Chị dâu Trương dẫn Tô Khả đi vào.
Tô Khả từng nghe nói về tứ hợp viện nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cô tận mắt nhìn thấy nó trông ra sao.
Vừa đi vào trong, cô vừa tò mò quan sát chung quanh.
Đây là một tứ hợp viện ba dãy nhà, hướng bắc quay về nam. Hai bên cổng vào là một dãy nhà ngang, không có cửa sổ hướng ra đường, chỉ có cửa sổ mở vào bên trong, quay về hướng bắc.
Dãy nhà ngang này đều có người sinh sống.
Đi qua sân trước, qua cửa thứ hai là đến sân giữa. Hai bên sân có hai dãy nhà phụ, bên cạnh mỗi dãy còn có một gian phòng nhỏ gọi là "tai phòng" (Nhĩ phòng).
Nhà họ Thịnh sống ở dãy đông sương phòng.
Chị dâu Trương cười tươi dẫn Tô Khả đi về phía nhà họ Thịnh. Vừa đến cửa, cánh cửa gỗ két một tiếng được đẩy ra, một bà cụ chừng hơn bảy mươi tuổi từ trong bước ra.
Bà cụ vừa nhìn đã biết từng bó chân, bước đi có chút lảo đảo.
Dáng vẻ bà cụ hiền từ, tuy tuổi tác đã cao nhưng tinh thần vẫn vô cùng minh mẫn.
Bà nhìn thấy chị dâu Trương, rồi lại nhìn Tô Khả phía sau, lập tức nở nụ cười hiền hậu, niềm nở mời hai người vào nhà ngồi.
Tô Khả theo sau chị dâu Trương bước vào.
Dãy đông sương phòng gồm ba gian nhà, gian giữa là phòng khách, hai bên là phòng ngủ.
(Nhà kiểu cũ ở miền bắc nước ta cũng hay gặp nè, hoặc chỉ có nhà nội tui.)
Cách bài trí trong nhà tuy đơn giản nhưng có thể thấy rất gọn gàng, sạch sẽ, thể hiện sự chăm chút tỉ mỉ.
So với nhà họ Tô của cô thì nơi này quả thật sạch sẽ, tươm tất hơn nhiều.
"Đây là bà nội Thịnh."
Chị dâu Trương giới thiệu Tô Khả với bà cụ.
Sau đó lại giới thiệu về Tô Khả, "Đây là Tô Khả, công nhân đứng máy ở xưởng dệt của nhà máy chúng tôi."
Bà nội Thịnh mỉm cười nhìn Tô Khả, càng nhìn càng thích.
Cô gái này thật xinh đẹp, dịu dàng, dễ mến, đúng là hình mẫu cháu dâu lý tưởng trong lòng bà.
"Tiểu Huy đâu?"
Chị dâu Trương nhìn quanh một lượt, không thấy bóng dáng của Thịnh Khải Huy đâu.
Anh ta mới là nhân vật chính của buổi xem mắt tối nay, vậy mà đến giờ vẫn chưa lộ diện.
Nhắc đến cháu trai của mình, trên mặt bà cụ Thịnh thoáng hiện lên vẻ khó xử.
"Nó nói đi làm về hơi mệt, vừa về nhà liền nằm xuống nghỉ. Để ta vào gọi nó ra."
Bà cụ Thịnh đi vào phòng bên phải, một lúc lâu sau, một thanh niên trẻ bị bà đẩy ra ngoài.
Vừa nhìn thấy chàng trai này, mắt Tô Khả liền sáng lên.
Anh ta trông thật sự không tệ chút nào.
Cao hơn một mét tám, dáng vẻ đoan chính, đường nét thanh tú, chỉ là trông có vẻ hơi uể oải, quầng thâm dưới mắt khá rõ.
Làm việc ở xưởng cơ khí lại vất vả đến vậy sao?
Tô Khả thầm nghĩ trong lòng.
Trước khi đi xem mắt, cô đã chuẩn bị tâm lý về ngoại hình của đối phương nhưng không ngờ rằng anh ta lại có diện mạo đẹp đến vậy.
Thực ra, cô không đặt nặng vấn đề ngoại hình, chỉ cần nhìn thuận mắt là được, mà người trước mắt này thì rõ ràng đã vượt xa mong đợi của cô.
Nhưng ngoại hình đẹp thôi thì chưa đủ, quan trọng là nhân phẩm thế nào. Sư phụ đã nói với cô như vậy.
Thịnh Khải Huy nhìn cô gái trẻ đang mỉm cười với mình, trong lòng có chút sửng sốt.
Anh vô thức nghiêng đầu nhìn bà nội.
Bà nội anh rõ ràng biết tình trạng sức khỏe của anh, thế mà còn để một cô gái bình thường đến xem mắt với anh, chẳng phải là đang làm hại người ta sao.
Xem ra, bà nội và bà mối đều chưa nói sự thật với cô ấy.
Thịnh Khải Huy hơi mấp máy môi, định nói rõ ràng với cô gái này rằng tình trạng của mình ra sao, và xin lỗi vì đã làm mất thời gian của cô, có lẽ cuộc xem mắt này nên dừng lại.
Nhưng còn chưa kịp mở miệng, cô gái xinh đẹp trước mặt đã đứng lên, nở nụ cười, đưa tay về phía anh.
"Chào anh, tôi là Tô Khả."
Theo phản xạ, Thịnh Khải Huy cũng đưa tay ra nắm lấy.
"Chào cô, tôi là..."
Chưa nói hết câu, những lời còn lại bỗng nghẹn lại trong cổ họng.
Mắt Thịnh Khải Huy mở lớn, tim đập thình thịch liên hồi.
Có chuyện gì thế này, thanh "pin" trong đầu anh vốn chỉ có 1% mà lại đang tăng vùn vụt.
Từ khi tái sinh, thanh "pin" này đã xuất hiện trong đầu anh, nhưng dù anh có nghỉ ngơi thế nào đi nữa thì “pin” cũng chỉ đạt tối đa 5%.
Vậy mà vừa rồi, khoảnh khắc nắm tay cô gái này, nó nhảy vọt từ 1% lên 5%, chỉ trong chớp mắt lại tăng đến 7%.
Cuối cùng, dừng lại ở 7%, không nhúc nhích nữa.
Dù chỉ tăng thêm 2% so với 5% trước kia, nhưng Thịnh Khải Huy vẫn không dám tin vào mắt mình.
Sống lại suốt năm năm qua, thanh "pin" kia vẫn dậm chân tại chỗ ở 5%, thế mà chỉ vừa chạm vào cô ấy, đột nhiên liền tăng lên?
Vốn định nói ra sự thật, nhưng lúc này Thịnh Khải Huy lại không thể thốt nên lời.
Trực giác mách bảo anh rằng, cô gái trước mắt này rất có thể là cơ hội duy nhất giúp anh thoát khỏi tình cảnh hiện tại.
Biểu cảm của Thịnh Khải Huy rơi vào mắt bà nội Thịnh và chị dâu Trương, ý nghĩa thì hoàn toàn khác.
Hai người đều nghĩ rằng Thịnh Khải Huy đã bị sắc đẹp của Tô Khả làm cho sững sờ.
Bà cụ Thịnh cười đến mức không khép nổi miệng, còn chị dâu Trương thì khẽ ho một tiếng.
Cậu trai này cũng quá thẳng thắn rồi, lần đầu gặp mặt mà đã nhìn chằm chằm con gái nhà người ta như vậy.
Chị dâu Trương lén liếc Tô Khả một cái, thấy vẻ mặt Tô Khả không hề có vẻ gì là khó chịu hay chán ghét thì mới yên tâm.
Mối này nhất định phải thành công, nếu không thì năm đồng tiền công mai mối của chính mình sẽ tan thành mây khói mất.
Tiếng ho nhẹ của chị dâu Trương khiến Thịnh Khải Huy giật mình hoàn hồn.
Anh lập tức buông tay, ngượng ngùng cười với Tô Khả.
Vừa rồi anh đã quá thất thố, nắm tay người ta lâu như vậy.
Tô Khả cũng không quá để tâm.
Cô vốn không phải người của những năm bảy mươi, trong suy nghĩ cũng không bảo thủ như những cô gái cùng thời.
Dù vậy, hành động vừa rồi của Thịnh Khải Huy vẫn có chút khiến cô ấy cảm thấy có chút đường đột.
"Thôi nào, hai đứa cứ ngồi xuống nói chuyện đi. Chúng ta ra ngoài một lát nhé, bà cụ Thịnh."
Chị dâu Trương cười nói, rõ ràng muốn tạo không gian riêng cho hai người Tô Khả cùng với Thịnh Khải Huy.
Bà cụ Thịnh vô cùng hợp tác, lập tức rời đi, còn chu đáo đóng cửa phòng khách lại.
Trong phút chốc, trong phòng chỉ còn lại Thịnh Khải Huy với Tô Khả, hai người ngồi đối diện nhau, tròn mắt nhìn nhau.
Cả một lúc lâu, không ai lên tiếng.
Cuối cùng, vẫn là Tô Khả phá vỡ bầu không khí yên lặng.
"Đồng chí Thịnh, tôi nói trước về tình hình gia đình mình nhé."
Để nhanh chóng gả đi, Tô Khả cũng không còn tâm trí để ngại ngùng nữa, tranh thủ giới thiệu bản thân.
"Bố mẹ tôi đều còn sống, nhà có năm anh chị em, tôi là con thứ hai, đang làm công nhân đứng máy ở xưởng dệt..."
Tô Khả nói xong về mình, Thịnh Khải Huy cũng giới thiệu tình hình của bản thân.
"Tôi tên Thịnh Khải Huy, làm việc ở xưởng cơ khí, là thợ hàn, nhưng hiện tại vẫn còn là học việc, chưa chính thức được nhận. Gia đình tôi, bố mẹ đều đã mất, hiện tại tôi..."
Anh chưa kịp nói hết câu, một tiếng vỡ loảng xoảng vang lên, trong phòng đột nhiên vang dội âm thanh của kính bị vỡ nát.