Ôm chặt Lâm Chí vào trong ngực, Lâm Nhã tự mình nhìn về phía âm thanh phát ra.
Lâm Vi thị bị trói chặt, cố định ở trên ghế, trong miệng vải rách cũng bị nhổ ra, nhưng bà ta còn chưa kịp mở miệng cầu xin tha thứ, tên hành hình đã giơ mộc côn trong tay lên cao, hung hăng đập vào trên trán của Lâm Vi thị.
Bởi vì lúc trước Lâm Nhã nói để Lâm Vi thị ít chịu thống khổ.
Cho nên một côn này đã dùng hết sức lực bình sinh, đập cho trán Lâm Vi thị lõm xuống.
Tiếng rú thảm đó, đúng là của Lâm Vi thị.
Đầu lâu vỡ vụn, từng giọt máu từ đầu chảy xuống rơi trên mặt đất.
Chỉ một lát sau, máu tươi chói mắt đã tập trung tạo thành một vũng máu.
Sở dĩ bỏ miếng vải rách ra, để Lâm Vi thị kêu ra tiếng, chính là muốn để cho mọi người đứng xem hành hình chấn kinh sợ hãi, làm cho bọn họ về sau thành thành thật thật đừng có tìm cách dùng mưu ma chước quỷ nữa.
Nếu cảnh cáo đều không có nửa điểm tác dụng, cần gì phải gọi bọn họ chạy tới xem hành hình?
Chỉ có điều mọi người đã quên là tuổi của Lâm Chí còn quá nhỏ.
May mắn Lâm Nhã đúng lúc kéo Lâm Chí vào trong ngực, bằng không Lâm Chí khẳng định sẽ bị hù dọa buổi tối gặp ác mộng.
Cho dù như thế, Lâm Chí cũng đã bị dọa rồi, thân thể nhẹ nhàng run rẩy.
- Đừng sợ, ác nhân kia đã chết.
Lâm Nhã vỗ nhè nhẹ bờ vai của Lâm Chí:
- Ác phụ kia đã chết rồi, sau này không ai dám tiếp tục ức hiếp đệ nữa.
Lâm Chí ứng tiếng trả lời
Nghĩ tới ngày xưa bị Lâm Vi thị ức hiếp, hành hạ đánh đập, thần kinh của Lâm Chí cũng buông lỏng xuống.
Lúc này Cửu thúc công đi đến bên cạnh, hơi ngượng ngùng:
- Là ta sơ sót, đã quên gia chủ còn nhỏ.
Người hạ lệnh động thủ, chính là lão.
- Không sao.
Lâm Nhã nhẹ nhàng lắc đầu:
- Nó đã là gia chủ của Lâm gia, cần phải trải qua rèn luyện, bằng không tương lai làm sao có thể dẫn dắt Lâm gia phát triển lớn mạnh?
- Thiếu phu nhân nói rất đúng.
Lâm Thịnh Thế mở miệng nói chen vào.
Lâm Nhã đang nói thật mọi chuyện trong lòng mình, không có giả dối, nếu chỉ cứu Lâm Chí ra khỏi khổ hải, như vậy nàng cũng không cần yêu cầu cao như vậy với đệ đệ, để Lâm Chí ở Lâm gia hoặc là mang về Cảnh phủ đều được, nhưng bây giờ Lâm Chí đã là gia chủ Lâm gia rồi.
Nếu ngồi trên vị trí này, sẽ cần phải có năng lực xứng với nó.
Bằng không dưới sự hấp dẫn từ của cải địa vị mà quyền lực mang lại, âm mưu ẩn nấp mọi nơi, khó mà nói Lâm Chí sẽ không xuất hiện việc gì bất ngờ.
Người trong Lâm gia, có ai nào không muốn ngồi lên chức gia chủ?
Cho nên cho dù Lâm Chí còn nhỏ, nhưng vẫn phải bắt đầu rèn luyện rồi.
Bằng không lúc trước Lâm Nhã cũng không mang Lâm Chí tới đây.
Nhưng rèn luyện cũng phải chú ý tiến hành theo chất lượng, không thể làm quá mức, dù sao Lâm Chí vẫn còn nhỏ, hơn nữa còn có chút nhát gan.
Muốn tự chủ, kiên cường, còn phải bồi dưỡng từ từ mới được.
Lâm Thịnh Hưng phất tay, vài tên tôi tớ tiến lên đem Lâm Vi thị từ trên ghế xuống, dùng chiếu rách bọc vội vàng đi ra ngoài viện.
Đi đến cửa sân, thì thanh âm của Lâm Nhã truyền đến:
- Người cũng chết rồi, tốt xấu gì cũng mua cho bà ta chiếc quan tài, đào một nấm mồ, sau đó hãy dựng lên một tấm bia đá.
- Dựa theo Thiếu phu nhân chỉ bảo mà làm.
Cửu thúc công hạ lệnh.
Lập tức có một quản sự lên tiếng trả lời, sau đó đi theo.
Nếu Lâm Nhã không mở miệng, những người này nhất định sẽ ném Lâm Vi thị vào giữa rừng núi cho sói gặm.
Ai sẽ lại tiêu tiền mua quan tài mua mộ bia cho bà ta?
Vài cái tôi tớ nâng thi thể cũng sẽ không tốt bụng ra sức đào mộ cho đâu.
Lúc này Lâm Thịnh Hưng mở miệng:
- Nếu là ta sẽ dùng chiếu bao lấy Lâm Vi Thị rồi trực tiếp ném tới sau núi là xong, ai bảo trước kia ả ta chuyên làm chuyện ác?
- Vẫn là Thiếu phu nhân tâm địa thiện lương.
Rất nhiều người trong Lâm gia mở miệng phụ họa.
Mọi người đang đứng ở đây, bao gồm vài cái nha hoàn thân thiết của Lâm Vi thị lúc còn sống, lúc này đều không có cảm thấy nửa phần khổ sở đối với cái chết của Lâm Vi thị.
Bao gồm cả Lâm phụ đang đứng ở đây, ông đã cầu xin cho Lâm Vi thị, chẳng qua muốn lấy lại đồ cưới của Lâm Vi thị mà thôi.
Liền trước mắt xem ra, Lâm Nhã và Lâm Chí đối với ông đã không có nửa điểm thân tình.
Nếu không kiếm được ít tiền vào tay, sau này ông sẽ sống như thế nào đây?
Lâm Vi thị tướng mạo bình thường, nhưng tính nết lại mạnh mẽ, trước kia Lâm phụ nghe lời, bất quá bởi vì gan nhỏ hơn nữa có thể lấy được tiền.
Nếu nói về cảm tình, thật đúng là không có bao nhiêu.
Bây giờ Lâm Vi thị đã chết rồi, Lâm phụ cũng có chút nóng vội.
Dạng người vô năng như ông ta hơn nữa còn tiêu tiền như nước, suy cho cùng cũng cần phải có người nuôi mới được.
Thừa dịp mọi người trong Lâm gia đang nịnh bợ Lâm Nhã, trước mặt trống trải Lâm phụ vội vàng xông lên trước, trên mặt mang vẻ nịnh nọt tươi cười, chắp tay thở dài:
- Ác phụ kia chuyện xấu làm tận, bị đánh chết đúng là đáng đời!
Nói tới đây Lâm phụ còn cố ý lộ ra thần sắc phẫn hận tới phối hợp, tiếp theo lại thể hiện ra khuôn mặt tươi cười:
- Nhã nhi, ác phụ kia có rất nhiều đồ cưới...
Sau khi nghe được câu này, Lâm Nhã nháy mắt liền hiểu được.
Lâm phụ là muốn đem đồ cưới của Lâm Vi thị tới tay.
Chỉ là nàng có thể làm theo ý nguyện của Lâm phụ sao?
Trong lòng Lâm Nhã càng nguội lạnh, thật sự là không nghĩ tới cha của mình, lại là một người bạc bẽo như thế.
Đồng thời cũng đã nghĩ thông suốt, khó trách trước kia có thể không quan tâm tới mình và đệ đệ...
Người này vô cùng máu lạnh ích kỷ!
Ngoại trừ còn một chút hiếu đạo ra, còn lại thì cầm thú súc sinh cũng không bằng.
Lúc này Lâm Chí ngẩng đầu, nhìn phụ thân của mình.
Ngày trước bị mẹ kế mắng chửi, nó luôn hy vọng cha mình có thể đứng ra chắn gió che mưa cho mình, nhưng mà chỉ lộ ra một khuôn mặt tươi cười mà không thèm làm gì khác.
Nhưng bây giờ Lâm phụ thể hiện ra vẻ mặt tươi cười nịnh nọt, mang theo sự lấy lòng, làm cho nó cũng cảm thấy hết sức mất mát.
Một người cha như vậy, ở trong lòng nó vĩnh viễn cũng không có khả năng cao tới đâu.
Thậm chí còn không bằng so với bộ dáng lạnh lùng vô tình lúc trước.
Khi đó cha mình, nhiều ít gì cũng còn có chút uy nghiêm.
- Chí nhi.
Lâm phụ đối diện với ánh mắt của Lâm Chí, thân thiết gọi một tiếng.
Ông ta biết rằng đứa con trai này luôn luôn mong chờ tình thương của cha...
Nhưng Lâm Nhã mở miệng, làm cho nụ cười trên mặt ông ta nháy mắt cứng ngắc xuống:
- Năm đó khi mẹ qua đời, từng nói đồ cưới của mẹ để ta xử lý, nhưng mà sau khi Lâm Vi thị vào phủ, chính là ỷ vào thân phận, cưỡng ép đoạt lấy đồ cưới của mẹ ta.
Lúc ấy người cha như ông không ngờ mặc kệ không hỏi đến.
Nói tới đây Lâm Nhã thở dài một hơi.
Lâm phụ muốn mở miệng, nhưng cũng không biết nói cái gì cho đúng.
- Mấy năm nay Lâm Vi thị đều đem đồ cưới của mẹ bán lấy tiền mặt chắc cũng không sai biệt lắm, vừa lúc lấy đồ cưới của bà ta cho nữ nhi làm bồi thường đi.
Mẹ đẻ của Lâm Nhã gia thế cũng không kém, nhưng mà không ở chỗ này.
Tuy cũng quan tâm đến cháu trai cháu gái, nhưng trong đại gia tộc đều có vấn đề lục đục với nhau.
Đã không có ích lợi gì ai lại tự nhiên khi không tới đắc tội với Lâm gia?
Năm đó của hồi môn mẹ đẻ của Lâm Nhã cũng có không ít.
Đương nhiên, Lâm Vi thị rất được cha mẹ cưng chiều, đồ cưới của bà ta tất nhiên sẽ càng nhiều hơn một chút.
Bây giờ Lâm Nhã nhận lấy toàn bộ của hồi môn của Lâm Vi thị tất nhiên là chiếm được lợi ích rất lớn.
Lâm phụ lập tức nóng nảy, Lâm Nhã lấy toàn bộ đồ cưới của Lâm Vi thị đi, tương lai của ông ta làm sao bây giờ?
- Không được, ngươi không thể như vậy!
- Thiếu phu nhân nói như thế nào, liền làm như vậy!
Lúc này Lâm Thịnh Thế thần sắc lãnh đạm mở miệng chen vào:
- Ngươi cũng đừng nghĩ cậy vào thân phận gây áp lực cho Thiếu phu nhân.
- Không sai!
Lâm Thịnh Hưng phụ họa theo.
Cửu thúc công trừng mắt:
- Cút nhanh cho ta, bằng không cho ngươi ăn gậy bây giờ!
Lâm phụ bị Cửu thúc công dọa sắc mặt trắng bạch, thân thể run rẩy, nhưng vẫn còn ôm lấy một tia ảo tưởng cuối cùng:
- Mấy ngày hôm trước ta nhìn trúng một con chim bói cá, vô cùng xinh đẹp đáng yêu, thanh âm rất dễ nghe, chỉ cần năm mươi lượng bạc là có thể mua về nhà!
- Ngươi không biết, tên thương nhân kia há mồm đòi một trăm lượng bạc, là ta phí rất nhiều miệng lưỡi, mới đem giá cả đè thấp xuống một nửa!
Sau đó, trên mặt Lâm phụ rõ ràng còn hiện lên thần sắc đắc ý.
Lâm Nhã nghe, rốt cục cũng rõ ràng cảm nhận được vị cha ruột này bại gia như thế nào.
Mua một chú chim nhỏ, không ngờ cần tới năm mươi lượng bạc!
Đáng thương nàng cùng đệ đệ trước kia ở trong phủ, đều thường xuyên đói bụng ăn không đủ no.
- Năm mươi lượng bạc?
Lâm Nhã khóe môi nhếch lên châm biếm.
Nhưng Lâm phụ cũng không có nhận ra, gật đầu liên tục, ánh mắt chờ đợi:
- Đúng thế!
- Không đắt, cũng có thể mua về.
Lâm Nhã mắt đẹp lóe lên.
- Cám ơn Nhã nhi!
Lâm phụ lập tức mừng rỡ.
Chỉ có điều Lâm Nhã mới nói được một nửa:
- Nhưng mà phải có một điều kiện.
Trong lòng Lâm phụ đột nhiên nhảy dựng, nhanh chóng nhìn chằm chằm Lâm Nhã, một tia dự cảm không ổn chậm rãi dâng lên.
Lâm Nhã khóe miệng cong lên:
- Năm đó ông nội ôm hy vọng rất lớn với phụ thân đại nhân, hy vọng phụ thân có thể trúng cử Trạng Nguyên, quang tông diệu tổ cho Lâm gia.
- Cái này...
Lâm phụ sắc mặt đỏ lên, miệng lắp bắp.
Lâm Vượng Nghiệp rất cưng chiều con út, tất nhiên kỳ vọng đối với đứa con út này cũng rất cao.
Chỉ là Lâm phụ luôn lần lượt làm Lâm Vượng Nghiệp thất vọng.
- Đợi khi nào cha có thể khảo thí trúng tú tài, trúng cử nhân, vào kinh đậu tiến sĩ, lại ở trong cuộc thi đình đoạt giải nhất, trở thành một gã Trạng Nguyên lang của triều đình Đại Tề, nữ nhi sẽ đem con chim bói cá kia mua về, đưa cho phụ thân đại nhân.
Cho đến lúc này, Lâm phụ mới hiểu được, hoá ra người nữ nhi này đang trêu đùa ông ta.
Cảnh tượng này, bị rất nhiều người nhìn thấy.
Bao gồm cả Lâm Vượng Nghiệp đang ở đây.
Lâm phụ còn chưa nói gì, Lâm Vượng Nghiệp đã khí giận công tâm, chớp mắt liền hôn mê bất tỉnh.
Vợ của Lâm Vượng Nghiệp vội vươn tay đỡ lấy, mở miệng kinh hô:
- Lão gia! Ngài làm sao vậy!
Mọi người xung quanh, nhanh chóng chạy tới hỗ trợ.
Lâm phụ cũng vội vàng chạy tới.
Lâm Nhã thấy vẻ mặt Lâm phụ với bộ dáng thật lòng khẩn trương, liền than khẽ.
Người cha này, trên người cũng chỉ có một ưu điểm như vậy.
- Tỷ tỷ.
Lâm Chí nhìn về hướng kia, trên khuôn mặt nhỏ nhắn cũng có một tia lo lắng.
Tuy rằng ông nội đối với nó cũng không tốt, nhưng lại chưa từng chủ động thương tổn nó.
Cũng không nằm trong danh sách kẻ thù của Lâm Chí.
Lâm Nhã nhìn thấy Lâm Chí toát ra thần sắc có chút an ủi, đồng thời cũng lo lắng, mở miệng nói:
- Thân thể của ông nội luôn luôn khoẻ mạnh, lúc này chỉ nhất thời tức giận, không có việc gì.
Lời nói tiếp theo của tỷ tỷ, đệ phải nhớ tại trong lòng, không thể vi phạm, có biết không?
Sau đó vẻ mặt Lâm Nhã đầy nghiêm túc.
Lâm Chí cúng ít khi nhìn thấy được bộ dáng của tỷ mình như thế, lập tức nhu thuận gật đầu.
- Sau khi ta hồi kinh, đệ không được cùng ông nội, đại bá, nhị bá, tam bá, còn có phụ thân tiếp xúc thân mật!
- Vì sao?
Lâm Chí không hiểu.
- Bởi vì đệ đối xử với bọn họ như thân nhân, nhưng trong con mắt của bọn họ, lại không có đứa con cháu như đệ.
Lâm Nhã thấy trong mắt Lâm Chí vẫn còn có chút ngây thơ, lại nói thêm:
- Đệ cứ trực tiếp nghe theo là được, về sau thời gian còn dài đệ tự nhiên sẽ hiểu được.
- Ừ.
Dặn xong Lâm Chí, Lâm Nhã vẫn có chút không yên lòng.
Nàng lo lắng đám người Lâm Vượng Nghiệp sẽ lợi dụng thân thế của họ, cuối cùng đoạt lại đại quyền của Lâm gia.
Nghĩ tới nhất định phải bố trí tốt cho Tề Ngũ, Thường Qúy, còn có Thường Thanh một chút.
- Những người này thì sao?
Lúc này Cửu thúc công đi tới bên cạnh hỏi.
- Ông bà và cha ta vẫn để họ ở lại trong phủ, những người còn lại thì toàn bộ đưa về nông trang, phái người trông coi kỹ, đừng để xảy ra chuyện gì.
- Tốt.
- Tiền tiêu hàng tháng đưa cho bọn họ cũng không cần nhiều, đủ ăn đủ mặc là được, nhất là cha ta.
Lâm Nhã đối với Lâm phụ, vẫn còn một chút oán khí, không hung hăng sửa trị Lâm phụ một phen, nàng làm sao có thể cam lòng:
- Cha ta phải thi đậu Trạng Nguyên lang, về sau đem ông ta nhốt trong thư phòng, đợi đến lúc kỳ thi mở ra thì mới thả.
- Nếu như không có trúng khảo, cứ tiếp tục giam giữ.
- Khi nào trúng Trạng Nguyên mới thả cho ông ta tự do!
Cửu thúc công liền nén cười, liền bộ dạng xấu xa như Lâm phụ kia, đừng nói cả đời này, chính là kiếp sau cũng không có khả năng thi trúng Trạng Nguyên đấy.
Mọi người xung quanh nghe được, sắc mặt cũng rất cổ quái.
Một số người còn thầm khen Lâm Nhã thông minh.
Dù nói thế nào, Lâm phụ cũng là cha ruột của Lâm Nhã, cho nên mặc kệ Lâm Nhã tức giận bao nhiêu, đều không thể trực tiếp trừng phạt Lâm phụ.
Mà nghĩ ra một cái biện pháp gián tiếp như vậy, đích thật là rất thông minh.
Lúc này, Lâm Nhã lại bổ một đao:
- Đem toàn bộ tiểu thiếp của cha ta cũng đưa tới nông trang, phái một tráng đinh hầu hạ cha ta là được rồi.
Rất nhiều người sắc mặt đều cứng đờ.
Chỉ có Lâm Chí tuổi nhỏ không hiểu lắm, nghiêng cái đầu nhỏ nhìn sang.