Đại sảnh Lâm phủ, Lâm Nhã giúp Lâm Chí cùng ngồi trên chủ vị.
Tề Ngũ là Hắc Y Vệ của Lâm gia, vốn y không nên xuất hiện trước mặt Lâm Nhã, nhưng Lâm Nhã không thể ở chỗ này lâu được mấy ngày sau sẽ phải trở về, sau dó chuyện ở bên này, sẽ phải nhờ đến Tề Ngũ giúp đỡ chiếu cố, dù sao tuổi Lâm Chí vẫn còn quá nhỏ, mà chuyện cần phải xử lý có rất nhiều.
Cho nên Lâm Nhã cho Tề Ngũ vài phần mặt mũi, như vậy tương lai Tề Ngũ đối mặt với mọi người trong Lâm phủ, thân phận cũng sẽ không thấp hơn người khác.
Hắc Y Vệ vốn chính là nô bộc mà Cảnh phủ nuôi dưỡng.
Mà Lâm gia, thì là nhà mẹ đẻ của Lâm Nhã.
Nói cho cùng thì Hắc Y Vệ cũng là nô bộc của Lâm Nhã, như vậy khi Tề Ngũ đối mặt với mọi người của Lâm gia, tự nhiên sẽ chịu thiệt một chút.
Mà trước mắt đối với Lâm gia mà nói, Lâm Nhã càng tin tưởng Tề Ngũ hơn!
Thường Quý và Thường Thanh cũng là người vô cùng trung thành, Lâm Nhã không muốn để cho bọn họ quay về Cảnh phủ.
Mà để cho bọn họ ở lại bên cạnh chăm sóc cho Lâm Chí, cũng qua tay của bọn họ, từng bước một đem mọi chuyện trong nội bộ Lâm phủ xử lý rõ ràng.
Đợi mọi chuyện thuận lợi, để hai người bọn họ đảm nhiệm chức Đại quản gia và Nhị quản gia của Lâm gia.
Hai người ở Lâm phủ chờ đợi nhiều năm như vậy, đối với chuyện nội bộ của Lâm gia hậu viện cũng có chút hiểu biết.
Người nào có thể giữ lại, tiếp tục phân công, người nào trước kia trung thành với Lâm Vi thị hoặc là ba cặp vợ chồng Lâm Trí Thâm, Lâm Trí Cương, Lâm Trí Phú, đều có những hiểu biết khá rõ ràng, tiếp nhận chức quản gia cũng rất hợp lý.
Trước kia vài vị quản gia đều do ba anh em nhà Lâm Vượng Nghiệp tự mình bổ nhiệm, tất nhiên là không thể tiếp tục dùng rồi.
Có Tề Tgũ, Thường Quý, còn có Thường Thanh trông chừng Lâm Chí, Lâm Nhã coi như cũng có thể tạm yên tâm.
Nghe được câu hỏi của Lâm Nhã, Cửu thúc công mắt già nhíu lại:
- Tất nhiên là phải thi hành gia pháp, giết!
Thanh âm băng hàn, vô cùng tàn nhẫn!
Năm đó Cửu thúc công cũng là tộc lão của Lâm gia, chỉ là bởi vì tuổi đã lớn, đi lại không tiện, trí nhớ không tốt, cho nên mới lui xuống dưới.
Loại tình huống này ở các đại gia tộc cũng ít khi thấy.
Bởi vì tại thời đại này, có câu là người sống thất thập cổ lai hi.
Mà người đang ở thời điểm hơn sáu mươi tuổi, trí nhớ sẽ không quá kém, không thể làm việc.
Vị Cửu thúc công này hiện giờ đã tám mươi sáu tuổi, năm đó vào thời điểm lui xuống, đã là bảy mươi hai tuổi rồi.
Bảy mươi hai tuổi, nói chung cũng không làm được chuyện gì rồi.
Khi còn trẻ, trên cơ bản thân thể đều đã có một đống bệnh tật.
Cho nên mặc dù là Cửu thúc công không cam lòng, cũng chỉ có thể giao quyền lại cho người khác.
Bằng không nếu tiếp tục làm lụng vất vả mà nói..., phỏng chừng lão cũng không sống được đến bây giờ.
Trước khi thoái vị, vài ba anh em Lâm Vượng Nghiệp đều đáp ứng thật tốt chăm sóc một chi kia.
Vì thế ở thời điểm chuyển giao quyền lực, lão giấu diếm việc thiên vị, để cho ba anh em chiếm một phần tiện nghi.
Nhưng chờ sau khi lão uỷ quyền xong, mấy người Lâm Vượng Nghiệp chẳng những không có quan tâm một chi con cháu của lão, ngược lại còn nhiều lần chèn ép.
Lão đối với ba anh em cũng là vẫn nghẹn một bụng lửa giận!
Chỉ có điều ba anh em Lâm Vượng Nghiệp chèn ép một chi của lão, cũng không có ai đứng ra giúp đỡ, cho nên mặc dù lão có nhiều kinh nghiệm lý lịch và còn là trưởng bối, khi đó cũng không dám ngay trước mặt chống lại ba anh em Lâm Vượng Nghiệp.
Lần này đáp ứng Tề Ngũ, đứng ra bức bách ba anh em Lâm Vượng Nghiệp, lão cũng coi như là báo thù.
Đã từng làm tộc lão Lâm gia, trong tay từng nắm quyền hành, Cửu thúc công tất nhiên sẽ có sự cay độc quả quyết.
Vài quản sự của Lâm gia đang ngồi ở bên cạnh, nghe thấy Cửu thúc công trả lời, lập tức đứng ra phụ họa.
- Chẳng những phải thi hành gia pháp, còn muốn để các tộc nhân trong Lâm gia chứng kiến!
- Đúng! Làm cho bọn họ nhìn thấy kết cục đắc tội với tộc trưởng!
- Nếu không đem mấy cái tiểu nha đầu đắc thế bên cạnh Lâm Vi thị, cũng cùng một loạt giết chung.
- Ác nô không thể bỏ qua!
- Giết thêm vài người, cũng tốt để cho đám tộc nhân không nghe lời này thành thật một chút.
Mọi người thần sắc kích động nghị luận, một nha hoàn vội vàng tiến vào bẩm báo, nói là bên Vi gia phái người tới.
- Để gã tiến vào.
Lâm Nhã hơi hơi tự hỏi, sau đó nói.
Chỉ chốc lát, Đại quản gia Vi gia đi tới đại sảnh, thoáng ngẩng đầu nhìn lên bên trên chủ vị, ngay cả bóng dáng hoa lệ của Lâm Nhã đều không có thấy rõ ràng, đã lập tức hành đại lễ quỳ xuống chào:
- Tiểu nhân Vi Toàn, gặp qua Thiếu phu nhân!
- Ngươi ở Vi gia đảm nhiệm chức vụ gì?
Lâm Nhã thanh âm nhẹ nhàng nói.
- Hồi bẩm Thiếu phu nhân, tiểu nhân ở Vi gia đảm nhiệm chức Đại quản gia.
Vi Toàn quỳ ở đó, trên trán chảy ra một tầng mồ hôi lạnh.
- Lần này tới Lâm phủ, có chuyện gì?
Lâm Nhã vẫn đang không có mở miệng bảo Vi Toàn đứng dậy.
Vi Toàn thần sắc vô cùng cung kính, không dám có nửa điểm bất mãn, thành thật đáp:
- Là vì Vi gia dạy dỗ một nữ nhân tâm địa độc ác cay nghiệt như Lâm Vi thị, cho nên tới quý phủ xin lỗi, Vi gia gia chủ bảo tiểu nhân mang tới một câu, nói nữ nhân xuất giá thì như tát nước ra ngoài.
Lâm Vi thị đã được gả đi, thì đã là người của Lâm gia.
Xử trí Lâm Vi thị như thế nào, Vi gia tuyệt không dám hỏi đến.
- Cửu thúc công vừa mới nói, muốn giết Lâm Vi thị!
Lâm Nhã thản nhiên liếc mắt nhìn Vi Toàn một cái.
Vi Toàn cả người run lên, đầu càng hạ xuống thấp hơn:
- Thiếu phu nhân và Cửu thúc công anh minh!
- Ta muốn ngươi đứng ở một bên chứng kiến.
- Vâng!
Vi Toàn không dám không đáp ứng.
Lâm Nhã nhẹ nhàng gật đầu:
- Bây giờ ngươi có thể đi gặp Lâm Vi thị.
Vi Toàn lên tiếng trả lời đang muốn đứng dậy, Lâm Nhã đột nhiên lại nói:
- Nghe nói cha mẹ của Vi Thị vô cùng sủng ái đứa con này?
- Cái này, cái này…
Vi Toàn không biết nên nói tiếp như thế nào.
Nếu như vào lúc bình thường, Vi Toàn khéo léo, có thể nói rất nhiều, tùy tiện đều có thể tiếp được.
Nhưng hiện tại đối mặt với Lâm Nhã, y có cảm giác một áp lực rất lớn, vô cùng khẩn trương.
Sợ nói sai một câu, sẽ bị Lâm Nhã chỉ trích thẳng tay.
Lâm Vi thị tất nhiên ở nhà rất được cưng chiều.
Khi còn bé, bà ta là bá chủ một phương ở Vi gia.
Phụ thân của bà ta, đúng là người thừa kế thứ nhất kế nhiệm chức gia chủ của Vi gia.
Sở dĩ gả vào Lâm gia, làm vợ kế của Lâm Trí Viễn, là vì tính nết quá mạnh mẽ cường thế, thanh danh không tốt đã truyền ra ngoài.
Những người môn đăng hộ đối người ta căn bản không cần.
Gia thế hơi kém một chút, cũng là không dám lấy về nhà làm tổ tông hầu hạ cho khổ thân.
Cho dù là làm vợ kế của Lâm Trí Viễn, Lâm gia cũng nhìn phía Lâm Vi thị có nhiều đồ cưới, lúc này mới gật đầu đáp ứng.
Lúc ấy Lâm Vượng Nghiệp nghĩ, tiểu nhi tử Lâm Trí Viễn này không có bản lãnh gì, cưới một người vợ có tiền mặc dù sau này bị vài cái huynh đệ chỉ trích đuổi ra khỏi nhà thì cuộc sống cũng không bị khổ sở.
Hơn nữa cảm thấy tính nết mạnh mẽ của Lâm Vi thị, vừa đúng quản lý được Lâm Trí Viễn.
Đỡ cho Lâm Trí Viễn quá mức lụn bại.
Hơn nữa tính nết mạnh mẽ như vậy, lại có hậu trường như Vi gia làm chỗ dựa vững chắc, đến lúc đó vài người huynh đệ Lâm Trí Thâm cũng không dám làm quá mức.
Vi phụ Vi mẫu rất cưng chiều người con gái này, biết được Lâm gia gặp rủi ro, tự nhiên sẽ không cam lòng nhìn thấy con gái chịu khổ.
Ba ngày qua đi nhờ vả các mối quan hệ gần gũi, muốn cứu con gái.
Chỉ có điều ngay cả Quận thủ đại nhân sau khi biết rõ ràng mọi việc xảy ra, cũng không dám ra mặt giúp đỡ.
Vi phụ Vi mẫu lúc này mới hết hy vọng.
- Mấy ngày nay, cha mẹ của Lâm Vi thị, dùng không ít công sức tìm quan hệ đi.
Lâm Nhã thanh âm khẳng định.
Việc này cũng không khó để tìm hiểu, cho nên Vi Toàn không dám phủ nhận, đương nhiên cũng không gật đầu thừa nhận.
Dù sao Vi phụ là người thừa kế chức gia chủ Vi gia.
- Ngươi trở về nói với Vi gia gia chủ một tiếng, nói là ta nói, cha của Lâm Vi thị cũng không thích hợp làm vị gia chủ tiếp theo của Vi gia!
Vi Toàn nhìn mũi chân, gật đầu nói:
- Tiểu nhân nhất định đem lời của Thiếu phu nhân về.
- Về đi.
Lâm Nhã nhẹ nhàng phất phất tay.
- Vâng!
Vi Toàn lui ra khỏi cửa đại sảnh.
Xoay người lại, mới phát hiện quần áo phía sau lưng, cũng đã bị mồ hôi lạnh làm ướt đẫm.
- Ai…, có người muốn xui xẻo.
Vi Toàn than nhẹ một tiếng, vội vàng đi khuất.
Trong đại sảnh, sau khi mọi người lại nói chuyện vài câu, một người quản sự nhận được lợi ích trong biến cố ở Lâm gia lần này, lớn tiếng hỏi:
- Thiếu phu nhân, khi nào thì thi hành gia pháp với Lâm Vi thị?
- Không bằng làm luôn bây giờ đi.
- Vậy có muốn xử lý luôn vài cái nha hoàn cùng với Lâm Vi thị hay không?
Lâm Thịnh Thế mở miệng hỏi, ông sợ chỉ giết chết một mình Lâm Vi thị, Lâm Nhã không đủ hả giận.
- Đám nha hoàn đó chỉ làm việc theo ý của chủ nhân thôi.
Lâm Thịnh Thế và Lâm Thịnh Hưng lần này không có chiếm được lợi ích gì, nhưng mà bọn họ vốn là tộc lão, quản lý rất nhiều sản nghiệp của Lâm gia, có thể bảo vệ vị trí này cũng đã rất tốt rồi.
Dù sao bọn họ cũng từng dùng Lâm Chí uy hiếp, để Lâm Nhã giúp đỡ Lâm gia mưu đoạt sản nghiệp của Cảnh phủ.
Nếu không phải đúng lúc chuyển sang phe của Lâm Nhã, bọn họ hiện tại đã có kết cục giống với đám người Lâm Vượng Nghiệp.
Dù nói thế nào, Lâm Vượng Nghiệp đều là ông nội của tỷ đệ Lâm Nhã, cho nên lần xử trí này, Lâm Vượng Nghiệp chỉ đánh mất quyền lực.
Tài sản riêng trong nhà không có bị gia tộc đoạt lấy.
Lâm phụ cũng giống như vậy.
Nhưng Lâm Vượng Thị, Lâm Vượng Tài, thêm con cháu của bọn họ, cùng với đám người Lâm Trí Thâm, Lâm Trí Cương, còn có Lâm Trí Phú sẽ không có vận khí tốt như vậy.
Lâm Nhã cực kì giận dữ vì bọn họ đã đồng ý đề nghị của Lâm Vi thị.
Thời đại này đều tin quỷ thần luân hồi, nếu mà bị vứt xác ngoài hoang dã như thế chính là cô hồn dã quỷ.
Về sau ngay cả đầu thai cũng khó khăn.
Cho nên nàng vận dụng quyền lực trong tộc, đem gia sản những người này toàn bộ đều tịch thu.
Đám người Cửu thúc công vô cùng cao hứng phối hợp, loại sự tình xét nhà này, có thể âm thầm thu không ít lợi ích.
Sau khi xét nhà những người này, Lâm Nhã cũng không có xoá tên bọn họ ở trong tộc phổ.
Dù sao quan hệ huyết mạch vẫn tương đối gần.
Hiện giờ chỉ đem tất cả những người này cấm túc.
- Phái người tới dẫn đám người bị cấm túc đó tới chỗ hành hình.
Lâm Nhã mắt đẹp lóe lên.
Nàng biết rằng, tuy rằng những người đó bị tịch thu gia sản, nhưng cũng không có chân chính sợ hãi nàng.
Biết là đấu không lại, cho nên chỉ có thể tạm thời cúi đầu chịu thua.
Nếu có cơ hội, những người đó sẽ không chút lựa chọn đứng dậy trả thù.
Nàng giữ lại tính mạng cho những người đó, nhưng đến lúc, đám người Lâm Vượng thị chắc chắn sẽ không lưu tình với Lâm Chí.
Cho nên nàng muốn cho đám người Lâm Vượng thị mở to hai mắt mà nhìn, mình không phải không dám giết người!
Làm cho bọn họ tỉnh ngộ, thậm chí còn phải sợ hãi.
Sau này sẽ không dám dễ dàng đắc tội mình cùng Lâm Chí.
Bằng không nếu mình biết thì kết cục sẽ rất thê thảm, có khả năng mất mạng.
- Tốt!
Cửu thúc công gật đầu đồng ý.
Lâm Thịnh Thế và Lâm Thịnh Hưng cũng hùa theo, phái người đi làm.
Chỉ chốc lát, mọi chuyện đều xử lý tốt, mọi người trong đại sảnh mới cùng nhau đi tới sân hành hình.
Khi Lâm gia đánh giết nô bộc phạm tội, đều hành hình ở chỗ này.
Cho nên cái sân này làm cho người ta cảm thấy một loại cảm giác u ám, ngày thường người trong phủ cũng không ai dám đi qua chỗ này.
Lúc này Lâm Vi thị bị trói hai tay và hai chân, miệng ngậm vải rách.
Nghe được tiếng bước chân, khó khăn ngẩng đầu lên, nhìn về phía đám người đang đến gần.
Đi ở phía trước nhất, tất nhiên là Lâm Nhã và Lâm Chí.
Nhìn thấy hai người, Lâm Vi thị bắt đầu giãy giụa điên cuồng muốn thoát ra, nhưng tất cả đều vô dụng.
Giờ phút này bên trong cặp mắt của Lâm Vi thị có đầy sự sợ hãi, bà đã từ miệng Vi Toàn biết được, Lâm Nhã cùng mọi người đã bạn bạc ổn thỏa, muốn giết chết mình.
Còn có phẫn hận cùng hối hận thật sâu.
Căm hận Lâm Nhã thậm chí ngay cả cha mẹ mình cũng không buông tha.
Lâm Nhã để cho Vi Toàn mang về câu nói kia, nghĩ đến cha của mình sẽ không bao giờ có thể kế thừa chức vị gia chủ Vi gia rồi.
Hơn nữa ngày sau, nhất định sẽ bị tộc nhân trong Vi gia chèn ép khắp nơi.
Hối hận!
Hối hận trước kia làm sao không ra tay độc ác, trực tiếp giết chết hai chị em này!
- Chết đến nơi rồi, giãy giụa cũng vô dụng thôi.
Cửu thúc công hừ lạnh.
Lúc này một quản sự cũng chọc cười:
- Cũng có thể là muốn mở miệng cầu xin tha thứ, nhưng ả ta bình thường chuyện ác làm tận, từng ở chỗ này đánh chết quá nhiều tôi tớ nha hoàn, hơn nữa ả ta còn đắc tội không ít với Thiếu phu nhân và gia chủ, có cầu xin tha thứ cũng là vô dụng.
Lúc này, cũng để cho ả ta nếm thử tư vị bị tươi sống đánh chết ở chỗ này.
- Là Thiếu phu nhân nhân từ, nếu là ta, hẳn là sẽ đánh chết thêm mấy người nữa mới đúng.
Lại có một quản sự mở miệng.
Quản sự này khi nói chuyện, con mắt còn liếc về phía đám người Lâm Vượng thị.
Đám người Lâm Vượng thị bên này lập tức bị dọa sắc mặt trắng bệch.
- Thôi đi.
Lâm Nhã khoát tay áo, do dự một chút rồi nói thêm:
- Cho bà ta thống khoái đi.
- Vâng!
Không ai dám phản đối ý kiến của Lâm Nhã.
Nhưng vào lúc này, Lâm phụ đột nhiên từ trong đám người lao tới, bùm một tiếng, quỳ rạp xuống trước mặt Lâm Nhã và Lâm Chí, lớn tiếng cầu khẩn:
- Van cầu các ngươi từ bi, hãy bỏ qua cho mẹ của các ngươi, cha sẽ cam đoan sau này bà ấy cũng sẽ không dám đắc tội với các ngươi nữa!
Lâm Vi thị miệng bị bịt lại, nhưng lỗ tai vẫn có thể nghe thấy.
Nghe Lâm Nhã hạ lệnh, cho mình thống khoái, mới chân chính ý thức được cái chết đang tới gần.
Sắc mặt bị dọa cho tái nhợt không còn chút huyết sắc, thân thể không ngừng run rẩy, thậm chí trực tiếp mất khống chế, đũng quần ướt đẫm một mảnh, mùi khai tràn ngập bốn phía.
Năm đó, khi bà ta đánh giết những tôi tớ nha hoàn đó, cũng từng nhìn thấy tôi tớ nha hoàn mất khống chế, ngửi được cổ hương vị khó nghe này còn có thể quạt quạt cái khăn trong tay, tiếp tục khinh thường quát mắng vài câu.
Nhưng hiện tại, bà ta thầm nghĩ muốn xin tha thứ giữ lại mạng sống.
Không có mấy ai chân chính không sợ chết.
- Ta cùng với đệ đệ không có người mẹ bụng dạ độc ác như vậy!
Sau đó Lâm Nhã quay mặt đi:
- Mẹ của chúng ta cũng đã qua đời từ nhiều năm trước rồi.
- Ừ!
Lâm Chí gật đầu thật mạnh.
Từ nhỏ đến lớn, người mà nó nhớ nhất chính là mẹ ruột.
Nghe tỷ tỷ nói mẹ vô cùng xinh đẹp, rất hiền lành, thiện lương, dịu dàng, mỗi khi đến tối, đều ôm tỷ tỷ dỗ dành tỷ tỷ đi ngủ.
Khi có mang mình, thỉnh thoảng sẽ khẽ vuốt bụng trông mong mình sớm sinh ra một chút...
Nó cũng muốn được mẹ ôm ấp vào trong lòng, cũng muốn nghe mẹ nhẹ nhàng hát nhạc thiếu nhi ở bên tai, cũng muốn ở trước mặt mẹ làm nũng, để mẹ dỗ dành mình ăn cơm, muốn mẹ ôm mình, gọi từng tiếng tâm can bảo bối!
Vài giọt nước mắt chảy xuống từ khóe mắt của Lâm Chí.
Đúng lúc này, bên tai của Lâm Chí đột nhiên truyền đến một tiếng rú thảm.
Lâm Chí theo bản năng muốn nghiêng đầu nhìn qua, lại bị Lâm Nhã kéo vào trong lòng.