Hình ảnh Lâm Nhã duyên dáng sang trọng, Lâm phụ lật lại quá khứ, với nhận biết về nữ nhi này.
Lâm Nhã trước kia, cố nhiên tướng mạo xinh đẹp, nhưng nhát gan yếu đuối, chân tay rụt rè, không phóng khoáng, trên người một lượng giấu cũng không được.
Nói là thiên kim tiểu thư, nhưng lời nói cử chỉ và dáng vẻ khí chất còn so không được mấy nha đầu bên cạnh chủ nhân có thân phận trong phủ.
Cũng chính vì như vậy, mấy người Lâm Vượng Nghiệp tuy thấy Lâm Nhã xinh đẹp, gặp Cảnh phủ trên đường xuống dốc, nhưng lại không có biện pháp cải hôn để Lâm Nhã gả cho nhà khác.
Mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành như vậy, lại thêm khí chất đầy đủ, như vậy gả vào hoàng cung cũng có thể.
Đến lúc đó kết quả càng có thêm thông gia tiền tài quyền thế to lớn, và tạo được quan hệ tốt, đương nhiên có thể kéo Lâm gia lên một chút.
Nhưng chỉ có khuôn mặt xinh đẹp, lại nhát như thỏ đế, sợ hãi rụt rè thì không được rồi.
Có lúc khí chất thậm chí so với tướng mạo càng quan trọng hơn một chút.
Thật sự từ đầu đến cuối chênh lệch quá lớn, cho nên Lâm phụ thiếu chút nữa cho rằng mình nhận nhầm người.
- Ngươi nha đầu ti tiện này, còn không mau lăn xuống.
Lâm Vi thị vẫn đang lớn tiếng la mắng, hơn nữa sắc mặt ẩn lộ ra một chút hưng phấn.
- Muốn ta nói nữ nhi phạm sai lầm, làm mẹ cũng chịu tội khó thoát thân.
Lâm Nhã cư nhiên lấy thân phận nữ nhi hơn nữa là thân phận đã gả đi Cảnh phủ ngồi trên chủ vị Lâm gia, điều này thực sự là đại nghịch bất đạo! Đặt ở nhà khác, trực tiếp để người ta đánh chết cũng có thể đấy.
- Mẹ ta cũng chịu tội khó thoát.?
Lâm Nhã nhìn thấy Lâm Vithị liền hận không thể để hộ vệ Cảnh phủ tiến lên chém đi, trước kia nàng ở dưới tay của Lâm Vi thị thật sự ăn quá nhiều khổ đắng nhưng cuối cùng mạnh mẽ nhịn nhục, nàng lo lắng mới vừa đến thì ở Lâm gia náo loạn quá lớn, sẽ ảnh hưởng đến con đường làm quan lên chức của Giang Long.
Nàng là vợ Giang Long, đối phó với Lâm Vi thị có trướng ngại hiếu đạo, tuy Lâm Vi thị là kế mẫu, nhưng kế mẫu cũng là mẫu thân.
Thời đại này, đổi lại người khác, đích thật sẽ ảnh hưởng đến phu quân mình.
Chỉ là Lâm Nhã không biết, tình hình đặc biệt của Cảnh phủ, nàng dù đem Lâm phụ chém, cũng sẽ không ảnh hưởng đến Giang Long nửa phần.
Giang Long có thể được thăng chức hay không phải xem năng lực bản thân mình, có thể làm ra chiến tích hay không.
Còn có, thế lực lớn nhỏ Hắc Y Vệ âm thầm ẩn náu.
Hoàng Thượng nể nang, đương nhiên không dám làm khó Giang Long.
- Đương nhiên!
Lâm Vi thị ngoài miệng chửi mắng, nhưng trên mặt lại hiện lên nụ cười sáng lạng:
- Tuy rằng người mẹ ti tiện của ngươi đã chết rồi, nhưng sinh hạ tên tiện chủng như ngươi, nên phải bị liên lụy!
Nói tới đây Lâm Vi thị nhìn hướng về Lâm Vượng Nghiệp sắc mặt âm tình bất định, thanh âm oán độc:
- Phụ thân đại nhân, con dâu muốn thỉnh cầu ngài truy trách, trừng phạt mẹ tiện nhân Lâm Nhã. Đem bà ta từ phần mộ tổ tiên Lâm gia đào ra vứt đi đồng không mông quạnh.
Mỗi lần gia tộc cúng tế, Lâm Vi thị đều dập đầu thân sinh thân mẫu Lâm Nhã, gọi tiếng tỷ tỷ.
Bà ta đã sớm chịu không nổi nữa rồi.
Hôm nay cuối cùng đạt được ước muốn, tìm được thời cơ.
Lâm Vi thị lúc này trong lòng sảng khoái, sỉ nhục lúc trước mà sinh tức giận cũng ném đến tận sau ót.
- Ông nộiQ
Lâm Nhã thanh âm yếu ớt, nhìn hướng về phía Lâm Vượng Nghiệp.
Lâm Vượng Nghiệp hừ lạnh một tiếng, vốn là nhìn thấy hộ vệ Cảnh phủ cường thế, hơi có phần e dè.
Giờ phút này lại yên tâm.
Bởi vì Lâm Nhã lại quay trở về bộ dáng trước kia, nhát gan sợ phiền phức.
Lâm Vượng Nghiệp chắp hai tay sau lưng, hừ lạnh một tiếng:
- Làm sai chuyện, sẽ phải nhận trừng phạt.
- Ông nội thật không đếm xỉa nhớ tới thân tình sao?
Lâm Nhã chực khóc.
- Ngươi một tiểu nha đầu đã xuất giá, hơn nữa làm việc bất lợi, lão phu để ý tới ngươi mới mệt mỏi.
Lâm Vượng Nghiệp vung ống tay áo.
- Mẹ Nhã Nhi năm đó quản thúc phụ thân, không để phụ thân chơi bời lêu lổng quá mức, lúc trước người cũng rất hài lòng cũng từng khen ngợi. Người thật sự nhẫn tâm để mẹ con vùi thây nơi đồng không mông quạnh lúc này?
Lâm Nhã dùng khăn lụa, nhẹ nhàng lau góc mắt.
Lâm Vượng Nghiệp nghe vậy nhíu mày.
Năm đó có thân sinh thân mẫu Lâm Nhã, đích thực trông coi con trai út nếu so với hiện tại thì tốt hơn nhiều.
Tuy nhiên Lâm Nhã hôm nay ngồi trên ghế chủ vị sai lầm phạm phải quá lớn, nếu ông ta không xử lý nặng, như vậy bốn đệ đệ tất nhiên chỉ điểm làm khó dễ ông ta, do đó ông ta cũng không quản được nhiều.
- Muốn trách, cũng chỉ có thể trách bản thân ngươi!
Lâm Vượng Nghiệp hầm hừ tức giận, có điều đầu không hề nhìn Lâm Nhã.
- Ông hai
- Bây giờ biết ta là ông hai của ngươi? Muộn rồi!
Lâm Vượng thị cười nhạt một tiếng, lúc trước Lâm Nhã làm ông ta mất mặt, lúc này ông ta còn nổi giận trong bụng, đương nhiên không thể giúp Lâm Nhã nói vài câu.
- Ông ba?
Lâm Vượng Tài nghe gọi, do dự một chút, không có trách cứ, cũng không có muốn giúp đỡ.
Chỉ là đưa ánh mắt dời về phía khác.
- Ông năm?
Lâm Nhã nhảy qua Lâm Thịnh Thế, hỏi trước Lâm Thịnh Hưng.
Lâm Thịnh Hưng bản nhân càng thêm trọng nam khinh nữ, huống chi Lâm Nhã còn không phải là cháu gái thân sinh của mình.
Tôn tử tôn nữ thân sinh rất nhiều, ông ta đều lười quan tâm từng người một huống chi là Lâm Nhã?
Có thể nói Lâm Nhã đứa cháu gái này từ trước đến nay vốn không có tồn tại trong mắt ông ta.
- Lăn xuống đây.
Lâm Thịnh Hưng ánh mắt sắc nhọn.
Lâm Nhã cuối cùng đưa mắt dời về phía Lâm Thịnh Thế.
- Ông tư, thân mẫu Nhã Nhi vốn mệnh khổ, sinh hạ đệ đệ vì khó sinh mà chết, nếu lại bị đào mộ phần…ô ô.
- Khụ!
Lâm Thịnh Thế ho nhẹ một tiếng.
- Cháu yên tâm, tuy cháu không nên ngồi trên chủ vị, nhưng một con ngựa là một con ngựa, cháu phải nhận trừng phạt, tuy nhiên cũng không thể liên lụy đến mẫu thân đã qua đời, có ông tư ở đây, không ai có thể đem hài cốt của thân mẫu cháu từ phần mộ tổ tiên đào ra.
Nghe Lâm Thịnh Thế nói như vậy, đám người Lâm Vượng Nghiệp đều sửng sốt.
Lâm Nhã ngồi trên chủ vị là phạm phải sai lầm lớn, cho dù là truy cứu trách nhiệm thân mẫu Lâm Nhã cũng là bình thường.
Vì sao Lâm Thịnh Thế nói như vậy.
Lâm Thịnh Hưng cũng là thứ xuất, gần đây ngày bình thường đi cùng Lâm Thịnh Thế, hơn nữa ông ta biết rõ Lâm Thịnh Thế tâm tư sâu lắng lạ thường.
Mỗi khi cùng Lâm Thịnh Thế liên thủ hợp tác, Lâm Thịnh Hưng đều là người chỉ chấp hành bên ngoài.
Lâm Thịnh Thế thì ở sau lưng bày mưu tính kế.
Cho nên Lâm Thịnh Hưng lúc này chính là âm ỷ cảm thấy có chút không đúng.
Có một người cực kì tức giận thì phải là Lâm Vi thị rồi.
- Vẫn là ông tư xử lý không thiên vị.
Lâm Nhã sắc mặt chợt biến đổi, trong mắt đâu có còn mảy may nước mắt.
Điệu bộ khổ sở đáng thương qua giây lát biến mất, lại khôi phục bộ dạng ung dung quý phái lúc trước, cũng âm ỷ chút khí thế khinh người.
Nhìn thấy Lâm Nhã lộ ra bộ dáng như vậy, phía sau một bước vợ chồng Lâm Chí Thâm tiến đến, vợ chồng Lâm Chí Cương, còn có vợ chồng Lâm Chí Phú mới cuối cùng hiểu được. Vì sao Lâm Nhã ngồi trên chủ vị một lúc lâu, mấy người trưởng bối lại không tiến lên kéo xuống dưới.
Lâm Vi thị cũng lộ ra chút kinh ngạc.
Lâm Nhã lúc này và tiểu nha đầu trong trí nhớ bà ta, tưởng như hai người.
Tuy nhiên bà ta vẫn không muốn thay đổi chủ ý, nhất định muốn mượn cơ hội này, đem hài cốt thân mẫu Lâm Nhã từ phần mộ tổ tiên đào ra.
Lâm Nhã đôi mắt đẹp chậm rãi chuyển động, nhìn quanh một vòng, cuối cùng lại dừng ở trên người Lâm Thịnh Thế:
- Nhã Nhi ngồi ở chỗ này, mặc dù có chút lỗ mãng, nhưng kỳ thật không mưu tính gì.
- Hả?
Lâm Thịnh Thế tức thời đáp lại một câu.
- Bởi vì Nhã Nhi là thay mặt đệ đệ tạm thời ngồi ở chỗ này.
Lời vừa nói ra, trong phòng mọi người đều sắc mặt biến đổi nhanh.
Thay Lâm Chí ngồi ở chỗ đó, đây là ý gì?
Lâm Vượng Nghiệp lại rất phẫn nộ, sắc mặt cứ phẫn nộ đỏ lên, thay Lâm Chí ngồi ở chỗ đó, là muốn để Lâm Chí lên làm gia chủ Lâm gia sao?
Vậy ông ta người gia chủ đương thời phải làm sao?
- Ngươi thật to gian!
Lâm Vượng Nghiệp thở gấp
- Ngươi thật sự cho rằng mang đến mấy hộ vệ, thì có thể ở Lâm gia muốn làm gì thì làm sao?
- Ngươi có tin ta đây đi cáo quan, phái nha dịch trong huyện trói toàn bộ hộ vệ ngươi lại không?
Lâm phụ thấy cha già bị nữ nhi mình làm tức giận như vậy, cuối cùng đã mở miệng, phụ thân mẫu thân vẫn luôn thiên vị thương yêu ông ta, ông ta tuy rằng quần áo lụa là, tiêu tiền không tiết chế, không phải làm chính sự, tiêu tiền như nước, nhưng đối với phụ mẫu cũng thật tâm hiếu thuận:
- Cút nhanh lên, xuống dưới dập đầu nhận sai lầm với ông nội ngươi.
- Ai to gan như vậy, lại còn dám bảo thiếu phu nhân quỳ xuống, dập đầu nhận sai đi?
Đúng lúc này, bên ngoài đại sảnh chuyển đến một thanh âm vang vọng.
Nghe được âm thanh này, đám người Lâm Vượng Nghiệp vội vội quay đầu lại nhìn.
Sở dĩ có phản ứng như vậy, là vì trước đây Lâm gia và Hắc Y Vệ hợp tác đều có người ra mặt cùng Lâm gia bàn bạc.
Mà từ sau lần cầm tiền trước, mấy người này bỗng nhiên biến mất không thấy.
Một hồi tiếng bước chân truyền đến, không những có một nam tử mà còn một nam hài và hai người nam tử trưởng thành khác vào cửa.
Lâm phụ sau khi nhìn thấy mấy nam tử kia, có chút sững sờ, vì nam tử này là đầy tớ của ông ta.
Có chút không rõ, đầy tớ nhà mình sao lại chạy đến đây?
Lâm Nhã nhìn nam tử kia, khuôn mặt xinh đẹp không hề bận tâm cuối cùng trở nên kích động, bỗng nhiên từ chủ vị đại sảnh đứng dậy:
- Đệ đệ!
- Tỷ tỷ!
Thân hình Lâm Chí gầy còm vừa vào cửa, ánh mắt tìm kiếm khắp nơi.
Nam tử dẫn nó tới, trước đó nói cho nó biết, là tỷ tỷ từ kinh thành trở về.
Nói về sau, nó không phải bị ức hiếp chịu khổ nữa.
Chỉ là theo thanh âm, lần đầu nhìn thấy bóng hình xinh đẹp ung dung cao quý, nó gần như không dám nhận, Lâm Nhã năm đó ở Lâm phủ, y phục mặc còn chưa bằng một số nha đầu có thân phận.
Giờ phút này y phục hoa lệ, trên tóc cắm đầy trang sức vàng ngọc quý giá với trước kia thật sự là kém nhau quá nhiều.
Tuy nhiên hai tỷ đệ nương tựa lẫn nhau nhiều năm, thân tình nồng hậu, do đó Lâm Chí chỉ có chút chần chừ, là có thể khẳng định đó là tỷ tỷ ruột của mình.
Dạt ra bước chân hướng về phía Lâm Nhã lao tới.
Sau khi Lâm Nhã xuất giá, Lâm Chí không lúc nào không nhớ đến tỷ tỷ.
Chỉ có điều nó mới lao ra vài bước, một bàn tay đã tóm lấy cổ áo nó.
Lâm Chí không nhìn thấy, mắt nhìn sắp rơi vào lòng bàn tay kia, chủ nhân bàn tay kia đột nhiên phát ra tiếng hét thảm thiết
-A!
Lâm Vi thị ôm cánh tay, trong đại sảnh lăn một vòng quằn quại.
Lòng bàn tay kia, rõ ràng cắm một phi đao mỏng như cánh ve.
Phi đao trực tiếp xuyên thủng tay của Lâm Vi thị, máu tươi ào ạt chảy xuống.
Hiển nhiên Lâm Nhã trở về Lâm phủ, rốt cục là lần đầu đổ máu.
Trừ Lâm Chí, những người khác theo bản năng đều nhìn về phía người xuất thủ.
Ném ra phi đao, chính là nam tử Hắc Y Vệ phái đến chịu trách nhiệm thương thuyết cùng Lâm gia.
- Thiếu gia Lâm Chí cũng là người ngươi có thể tùy ý đụng vào hay sao?
Nam tử trên cao nhìn xuống Lâm Vi thị, thanh âm lạnh lùng như băng.
- A?
Tất cả xảy ra quá nhanh, Lâm phụ kịp phản ứng từ phía sau khẩn trương chạy đến, xem vết thương Lâm Vi thị.
- Tề Ngũ!
Lâm Vượng Nghiệp đối với nam tử lại dám ở đại sảnh nhà mình đả thương người, vô cùng phẫn nộ, đương nhiên càng quan trọng hơn là người này xuất hiện, ông ta trước tiên phải hỏi cho rõ ràng Tề Ngũ thời gian này vì sao đột nhiên biến mất, không thấy bóng dáng, không đúng hạn đưa hàng hóa cho Lâm gia.
Tề Ngũ lại cũng không nhìn Lâm Vượng Nghiệp một cái, lập tức đi tới trước mặt Lâm Nhã.