Ngay lúc đó Lâm Nhã nhu nhược bất lực, lẻ loi một mình, ông nội không thích bà nội không thương.
Cha ruột bị kế mẫu quản lý gắt gao, đối đãi với nàng bằng thái độ lạnh lùng, không quan tâm.
Chỉ có một đệ đệ ruột, nhưng lại cần nàng chăm sóc trọn vẹn, nàng phải cúi đầu mà sống.
Bị mấy người một phen cưỡng bức đe dọa, vốn cho là nhịn đền ngày xuất giá Lâm Nhã có thể giải thoát, lại lọt vào trong âm mưu quỷ kế, lại lần nữa lo lắng thấp thỏm.
Càng đáng ghét là, mấy người lại còn phái Thủy Lam và Đỗ Quyên bên người hầu hạ, cẩn thận giám thị nàng.
Chính bởi vì như vậy, lần đó ở chùa bị tập kích, nàng mới thừa cơ lần đầu tiên giết người!
Thủy Lam đã chết!
Dù sao lần đầu giết người, cho nên Lâm Nhã mãi mãi cũng không quên được Thủy Lam kinh hô trước khi chết, sự hoảng sợ trong ánh mắt, cùng với cảnh tượng trong nước giãy dụa.
Những viêc đó, đều là mấy lão già trước mắt này làm hại.
Cho nên Lâm Nhã chỉ là ánh mắt lạnh lùng, thản nhiên quét qua Lâm Vượng Thị một cái.
Lâm Vượng Thị thấy thế giận giữ, ông ta là nhị tộc lão Lâm gia, đồng thời cũng là nhị gia gia Lâm Nhã.
Lâm Nhã lại đối với ông ta bất kính như thế!
- Xuống dưới
Lâm Vượng Thị hét lớn:
- Vị trị đó sao lại là nha đầu ti tiện như ngươi có thể ngồi.
- Đại ca, coi cháu gái tốt của ngươi sinh đấy!
Đồng thời, không quên đả kích Lâm Vượng Nghiệp
Lâm Vượng Nghiệp sắc mặt đỏ lên trong nháy mắt
- Cút xuống dưới cho ta.
Thật sự là Lâm Nhã khiêu chiến toàn bộ quyền uy của Lâm gia, lại dám ngồi chủ vị đại sảnh.
Trước kia, vị trí đó phần lớn là do Lâm Vượng Nghiệp người gia chủ này ngồi.
Hộ vệ Cảnh Phủ trừng mắt, muốn phát hỏa, bảo vệ Lâm Nhã thiếu phu nhân trong phủ, nhưng Lâm Nhã lại nhẹ nhàng khoát tay ngăn cản sắc mặt không chút thay đổi.
Chỉ lạnh lùng nhìn mấy người trước mặt.
Nàng không quên mục đích lần này về phủ, không phải muốn cùng Lâm via vạch mặt, trở mặt thành thù, về sau cả đời không qua lại với nhau.
Mà là phải đỡ đệ đệ ngồi lên vị trí gia chủ Lâm gia.
Giờ phút này, mặc kệ mấy gia gia nổi đóa, nàng cũng nghiêm túc nhìn rõ ràng, người nào có thể lôi kéo, người nào phải chèn ép gắt gao.
Mắt thấy Lâm Nhã vẫn ngôi ngay ngắn ở chủ vị, trên cao nhìn xuống đám người mình, Lâm Vượng Tài và Lâm Thịn Hưng đều lần lượt gầm lên.
Đến giờ khắc này, chỉ còn lại tứ tộc lão Lâm Thịnh Thế không hề tỏ thái độ.
Lâm Thịn Thế tuy rằng cũng sắc mặt giận dữ, nhưng trên thực tế cũng chỉ là ngoảnh mặt làm thinh.
Nghĩ thầm trong lòng, Lâm Nhã trước đây ở Lâm phủ cuộc sống khó khăn, cúi đầu mà sống, bị kế mẫu ức hiếp, mặc dù là phải gả vào Cảnh phủ, cũng vì muốn bảo vệ an toàn cho đệ đệ, đáp ứng âm mưu của bọn họ mưu đồ gia sản Cảnh phủ, dĩ vãng như vậy một tiểu nha đầu mềm yếu, giờ phút này lại dám ngồi ngay ngắn ở phía trên chủ vị đại sảnh, nhất định là có chỗ dựa dẫm rồi.
Ông ta cũng muốn xem trộm một chút, Lâm Nhã có gì dựa vào.
Nếu là Lâm Nhã đánh giá cao chính mình, ông ta đương nhiên cũng muốn làm khó dễ Lâm Nhã.
Còn nếu Lâm Nhã thật sự có tư cách ngồi ở chủ vị cường thế, ông ta đương nhiên phải trưng ra vẻ mặt vui cười.
Nhưng phàm là con cháu thứ xuất trong đại tộc quyền quý, vừa ra đời đã thấp hơn một bậc.
Tiểu thiếp sinh đấy.
Chẳng qua là tiện chủng tiểu thiếp sinh hạ.
Thứ xuất mà thôi
Như vậy kỳ thì cười nhạo, ức hiếp giễu cợt, lời nói thường xuyên sẽ nghe lọt vào tai.
Cũng chính bởi vì cuộc sống khó khăn và không suôn sẻ, chỉ cần người có thể lăn lộn đi ra, đều sẽ là khôn khéo tâm cơ sâu xa, có tiến có thoái, có thể thẳng, nên lúc cúi đầu sẽ không chú trọng thể diện là gì.
Lâm Thịnh Thế và Lâm Thịnh Hưng đều là người như vậy.
So sánh hai người với nhau mà nói, Lâm Thịnh Thế càng cẩn thân đa mưu túc trí hơn một chút.
Lâm Thịnh Hưng thì lộ ra vẻ sắc sảo.
Lâm Thịnh Thế âm thầm quan sát, Lâm Nhã cũng ở đây cẩn thân xem xét, đệ đệ Lâm Chí còn nhỏ, mà nàng còn phải trở lại Cảnh phủ ở kinh thành, không kéo lên một nhóm người thật tâm phụ tá, như vậy Lâm Chí cho dù là được sự giúp đỡ của nàng, hôm nay có thể ngồi lên vị trí gia chủ cũng là ngồi bất ổn.
Hoặc là sẽ bị mất quyền lực trở thành một con rối bên ngoài.
Lúc này Lâm Nhã liếc về phía Lâm Thịnh Thế.
Lâm Thịnh Thế căn bản sắc mặt nén giận, cùng ánh mắt của Lâm Nhã ở giữa không trung va chạm, lập tức kiềm chế lửa giận, thoáng cúi đầu.
Có vài hộ vệCảnh phủ người đầy sát khí, đám người Lâm Vượng Nghiệp cũng chỉ là ở ngoài miệng nói, không ai thực sự dám động thủ trước.
Chỉ chốc lát, Lâm phụ và Lâm Vi thị lần lượt tiến đến tiền viện đại sảnh.
Ở trước cửa chính, còn gặp mấy tốp người.
Lâm phụ tên là Lâm Trí Viễn.
Trong mấy người này có đại ca Lâm Trí Viễn là Lâm Trí Thâm, đại tẩu Lâm Hoàng thị, nhị ca Lâm Trí Cương, cùng với nhị tẩu Lâm Đổng thị.
Tam bá Lâm Trí Phú, còn có tam tẩu Lâm Võ thị.
Mấy người huynh đệ này đều là con vợ cả, trong đó Lâm Trí Viễn tuy rằng không nên thân nhất, nhưng bất đắc dĩ là con út mẫu thân sinh hạ, cho nên có phần được phụ mẫu thiên vị nuông chiều, thường xuyên cho tiền bạc trợ giúp, cũng vì vậy, mấy ca ca đều có chút ghen tị, hơn nữa cùng Lâm Trí Viễn bất hòa.
- Tứ đệ, lần này Nhã Nhi trở về, ngươi phải nở mặt rồi.
Vừa mới gặp mặt, đại tẩu Lâm Hoàng thị lạnh trào nói.
Lâm phụ cúi đầu khom lưng bồi cười.
Lâm Vi Thị lành mặt xuống:
- Chẳng qua là nha đầu đã gả đi có cái gì mà nở mặt chứ.
- Câm miệng, ta và tứ đệ nói chuyện, sao ngươi chen miệng vào?
Lâm Hoàng thị lập tức biến sắc, bà ta và Lâm Vi thị luôn luôn bất hòa.
- Chẳng qua là phòng kế thất mà thôi, chú ý thân phận.
Nhị tẩu Lâm Đổng thị bĩu môi.
Tam tẩu Lâm Võ thị cũng vẻ mặt khinh thường.
Vợ kế tuy là chính thê nhưng so không được với chính thê.
Tương lai Lâm Vi thị nếu chết rồi, tuy cũng có thể vùi vào phần mộ tổ tiên Lâm gia, nhưng phải xếp hạng phía dưới với thân sinh mẫu thân Lâm Nhã.
Lúc tế bái, Lâm Vi thị cũng phải gọi thân sinh thân mẫu Lâm Nhã là tỷ tỷ.
Lâm Vi thị đối với việc này không hài lòng, bà ta làm sao cam tâm đến chết cũng phải thấp hơn một cái đầu?
Thường xuyên nghĩ biện pháp, muốn bôi nhọ, vu oan, tìm cơ hội muốn đem hài cốt mẫu thân Lâm Nhã từ phần mộ tổ tiên Lâm gia đào ra.
Chỉ có điều Lâm phụ tuy nghe lời của bà ta nhưng đào mộ việc đại sự này, cũng không phải Lâm phụ có thể làm chủ.
Nhất định phải có Lâm Vượng Nghiệp và mấy vị tộc lão tất cả đều gật đầu mới được.
Mà muốn mấy người gật đầu, phải có đầy đủ lý do!
Lâm Vi thị nghĩ đến nát óc, hiện giờ cũng vẫn đang không nghĩ được biện pháp tốt.
Lúc này bị điểm rõ là thân phận kế thất, Lâm Vi thị lập tức nổi giận, nhưng bà ta còn chưa phát hỏa thì bị Lâm phụ dùng tay cứng rắn mạnh mẽ che miệng.
Việc khác Lâm phụ đều nghe Lâm Vi thị, duy chỉ không dám đắc tội mấy ca ca chị dâu.
Đây cũng là vì ông ta vô năng, là loại nhu nhược, cuối cùng cũng phải có một chỗ dựa, mới có thể yên tâm một chút.
Mà tương sau khi cha mẹ lớn tuổi đã che chở ông ta qua đời, ông ta phải sống trong tay mấy ca ca, nhất là đại ca, không có gì bất ngờ xảy ra, khẳng định sẽ tiếp nhận vị trí gia chủ, vì thế ông ta càng thêm không dám đắc tội.
Bằng không sau này mấy ca ca chẳng những không che chở, ngược lại làm khó dễ ông ta, vậy ngày tháng tương lại sẽ rất khó khăn.
Loại nhu nhược, vẫn có triết lý sống của loại nhu nhược.
Lâm Vi thị tính nết đanh đá, đâu thể chịu hạ cơn tức?
Nhà mẹ của bà ta cũng là đại tộc một phương, dù cho tương lai bị Lâm gia xóa sổ khỏi gia đình, cũng không cần lo lắng sẽ đói ăn không ngon mặc không đẹp.
Bởi vì nhà mẹ này hậu đài quá cứng, cho nên bà ta căn bản không e ngại mấy người trước mặt.
Lâm Vi thị dùng lực giãy dụa, nhưng Lâm phụ dù sao cũng là nam nhân, bạo phát bà ta cũng không thoát được.
Nhìn Lâm Đổng thị thù hằn, Lâm Vi thị đột nhiên hung hăng há mồm cắn xuống, Lâm phụ lập tức kêu đau một tiếng, mồ hôi lạnh chảy ròng.
Vài vết máu, theo cổ tay Lâm phụ chảy xuống.
Hóa ra là Lâm Vi Thị không xả giận được, dứt khoát cắn Lâm phụ một miếng.
Miếng này rất nặng, trực tiếp chảy máu.
Tuy nhiên, Lâm phụ tuy đau đớn lại vẫm gắt gao bụm miệng Lâm Vi thị không dám buông tay.
Lâm Đổng thị nhin thấy Lâm Vị thị hận không thể xông đến cắn mình, ánh mắt thuần nhất, chỉ khinh thường cười nhạt, không có chút nào sợ hãi.
Có thể gả vào Lâm gia, trở thành chính thê con cháu dòng chính, xuất thân Lam Đổng thị đương nhiên cũng không thấp.
Bà ta đương nhiên không biết sợ Lâm Vi thị.
Từ nhỏ đến lớn, nô tì chết trong tay bà ta không biết bao nhiêu.
Có quá nhiều người dùng ánh mắt trừng bà ta.
- Nội tâm thật độ ác, không ngờ đem tướng công nhà mình cắn thành bộ dáng như vậy, chậc chậc!
Đại tẩu Lâm Hoàng thị kêu ầm lên trách móc:
- Chẳng trách năm đó không ai dám cưới, kết quả Vi gia không mặt mũi đem người cứng rắn cho tứ đệ.
Lâm Vi thị giãy dụa càng lúc càng kịch liệt, lại hung hăng trừng mắt hướng về Lâm Hoàng thị.
Lâm Hoàng thị đầu tiên cười lạnh một tiếng, sau đó giận giữ nói:
- Đều nói trưởng tẩu như mẹ, huynh đệ em dâu còn có vãn bối đều phải tôn kính, nhưng mấy người có thể biết cái khó xử của người làm trưởng tầu?
Em dâu không biết lễ, ta đây một người làm đại tẩu còn mặc kệ?
Mặc kệ đi, em dâu không biết lễ.
Nhưng nếu là mặc kệ, lại có người nói mát, nói ta đây cái làm đại tẩu không tha cho em dâu. Ôi! Thật sự là khó xử!
Lâm phụ nghe vậy lập tức nóng vội.
Lâm Hoàng thị nếu mượn việc quản giáo Lâm Vi thị làm khó dễ mình, vậy như thế nào cho phải?
Còn có về sau, phụ mẫu huynh đệ ở riêng, Lâm Hoàng thị cũng có thể phân cho mình ít gia sản, thậm chí trực tiếp cho mình ra khỏi hộ.
Nhưng sốt ruột, cuối cùng ông ta cũng không làm gì được Lâm Vi thị.
Đắc tội với Lâm Hoàng Thị ngày tháng tương lai không tốt.
Nhưng Lâm Vi thị nếu phát hỏa như vậy cuộc sống hiện tại sẽ không tốt.
Lâm Trí Thâm, Lâm Trí Cương, còn có Lâm Trí Phú ba người chỉ đứng một bên, nhìn không lạnh không nhạt.
Giống như Lâm phụ kề bên bị cắn không phải là đệ đệ ruột của họ.
Mãi đến khi đại sảnh chuyển đến âm thanh, Lâm Trí Thâm mới mở miệng, thanh âm lãnh đạm không chút cảm tình:
- Người lớn như vậy rồi, không ngờ ngay cả nữ nhân nhà mình cũng quản không được!
Hừ
Vung ống tay áo, trước khi bước vào đại sảnh.
Lâm Trí Cương và Lâm Trí Phú lạnh lùng liếc Lâm phụ một cái sau đó cùng lên.
Lúc mấy người sắp đến đại sảnh rồi, Lâm phụ mới cuối cùng buông lỏng tay, nhìn thấy tại nơi chảy màu còn hằn dấu răng giậm chân đau đớn.
- Phế vật vô dụng!
Trong đại sảnh có âm thanh truyền đến của mấy trưởng bối, Lâm Vi thị không dám xông lên gây rối.
Bằng không không thiếu được gia pháp hầu hạ.
Đến lúc đó mấy người Lâm Hoàng thị nếu lại ở trong đó ngầm động chút tay chân, một trận gia pháp xuống có thể làm cho bà ta nửa năm nằm trên giường.
Mắng chửi Lâm phụ miệng tiếng, Lâm Vi thị đẩy ông ta ra, bản thân đi đến đại sảnh trước.
Lâm phụ đứng một chỗ một hồi lâu đợi cổ tay không quá đau, cũng đứng dậy bước vào.
Ai ngờ chân trước vừa mới bước vào cánh cửa đại sảnh, liền nghe được tiếng quát mắng khó lọt tai của Lâm Vi thị kia.
- Ngươi, một nha đầu ti tiện, quả thật một chút gia giáo cũng không có, đều nói là làm mẹ không biết lễ nghĩa, sinh hạ con gái cũng không tốt hơn chỗ nào, quả nhiên là không sai, ngươi một nha đầu gả đi, có tư cách gì ngồi trên vị trí chủ vị đại sảnh.
Lâm phụ nghe đến đó, ngẩng đầu nhìn lại, người kia vì khăn che mặt màu tím, nhìn không rõ tướng mạo, dáng vẻ đoan trang, nghiêng nước nghiêng thành, quần áo đẹp đẽ quý giá đại khí, trên đầu thiếu phu nhân đầy trang sức đắt tiền không phải nữ nhi Lâm Nhã của mình thì là ai?