“Mẫu thân, trưởng tỷ đừng lo, tất giày bên trong không ướt.” Tạ Vân Sơ bị ấn lên ghế nói, “Chuyện của trưởng tỷ, tổ phụ đã quyết định rồi, ngày mai tổ phụ sẽ đi Biện Kinh, đòi Tô gia đưa thư hòa ly cho trưởng tỷ.”
Tạ Vân Mạn đang cầm chén nước trong mắt không thể tin được, nàng nhìn Lục thị, còn chưa vui vẻ đã lo lắng, vội hỏi…
“Muội và tổ phụ nói gì với nhau vậy? Muội đồng ý thay tổ phụ làm cái gì rồi? Hay là… hay là… muội thay mẫu thân đồng ý cho Tạ Vân Tiêu được ghi tên dưới tên mẫu thân?”
Tạ Vân Mạn không ngừng hỏi, giọng Tề ma ma từ trong viện truyền đến: “Nhị gia! Nhị gia người đi chậm thôi…”
Tạ nhị gia một thân thường phục màu mực, chân đi giày da đẩy cửa bước vào, Tạ Vân Mạn siết chặt tay, vội hành lễ với Tạ Nhị gia: “Phụ thân!”
Lục thị lạnh mặt nhìn Tạ nhị gia, thấy Tạ Vân Sơ chống vào bàn nhỏ đứng lên, vội bước lên đứng chắn trước mặt Tạ Vân Sơ, sắc mặt căng thẳng nói với Tề ma ma vừa đuổi theo vào: “Y phục của Lục Lang và giày tất đều ướt rồi, ngươi mang một bộ qua đây!”
Kể từ khi Tạ nhị gia phát hiện Tạ Vân Sơ là nữ nhi, động thủ với Tạ Vân Sơ, mỗi khi hai người gặp nhau, Lục thị đều đem Tạ Vân Sơ ra phía sau che chắn, sợ Tạ nhị gia lại động thủ với nàng.
Tề ma ma đáp lại một tiếng, đang muốn đi vào lấy một bộ mới lại thấy Tạ nhị gia nghiêng đầu nhìn bà nói: “Ngươi ra ngoài trước, canh giữ bên ngoài không cho ai đến gần!”
Tề ma ma nhìn Lục thị.
“Tề ma ma, ngươi đi đi…: Tạ Vân Sơ mở lời trước.
“Vâng!” Tề ma ma phúc thân lui ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại.
Tạ nhị gia nhìn Tạ Vân Sơ, sải bước đến bên cạnh ghế mềm ngồi xuống, chống cùi chỏ lên bàn, tư thế giống y hệt Tạ lão thái gia.
Tạ Vân Sơ đỡ lấy cánh tay mẫu thân Lục thị: “Mẫu thân, người ngồi xuống trước đã…”
Thấy sắc mặt Tạ nhị gia u ám, Tạ Vân Mạn lo lắng lúc nãy Lục Lang vì nàng mà xung đột với tổ phụ hoặc phụ thân.
Nàng vội bước đến quỳ xuống: “Phụ thân, đều là lỗi của nhi nữ! Nếu không phải con cầu xin Lục Lang cứu con khỏi hố lửa, Lục Lang cũng không đi tìm tổ phụ tổ mẫu…”
“Vân Mạn con đứng lên!” Tạ nhị gia dịu dàng nói với trưởng nữ, cúi người đưa tay ra.
“Phụ thân, Lục Lang lo lắng cho con!” Tạ Vân Mạn bật khóc, quỳ không chịu đứng dậy: “Xin phụ thân đừng trách muội ấy!”
Tạ nhị gia thấy trưởng nữ nhất quyết không chịu đứng dậy, ngẩng đầu nhìn Tạ Vân Sơ.
Chỉ thấy Tạ Vân Sơ yên lặng đứng đó, vẻ mặt lạnh lùng xa cách.
Ông thu tay lại, hỏi Tạ Vân Sơ: “Những lời mà con nói ở Vinh Hòa viện, đều là tự con nghĩ ra?”
“Lời gì?” Mẫu thân Lục thị căng thẳng: “Lục Lang?”
Nàng vỗ tay trấn an mẫu thân, trả lời: “Vâng!”
“Con…” Tạ nhị gia rõ ràng muốn nói gì đó với nhi nữ, nhưng lời nói đến miệng lại không biết nên bắt đầu từ đâu, nửa ngày sau mới nói: “Con phải biết, con khác biệt, bị tổ phụ con nhìn trúng không phải là chuyện gì tốt.”
Tạ Vân Sơ duy trì thái độ cung kính và xa cách, sau khi hành lễ với Tạ nhị gia xong, thản nhiên nói: “Phụ thân, vốn dĩ con muốn yên lặng mà đem theo bí mật này chết đi…”
Nghe thấy chữ “chết”, vành mắt Lục thị đỏ hoe, tay nắm chặt lại, đau như bị khoét tim: “Lục Lang!”
Khuôn mặt Tạ Vân Sơ lộ ra ý cười: “Nhưng, mẫu thân sinh con vất vả, nếu con chết rồi, trưởng tỷ lại khốn khổ ở Tô gia sống không được chết không xong, mẫu thân sẽ buồn, con phải bảo vệ mẫu thân và trưởng tỷ, còn cả muội muội nữa.”