Tạ Vân Mạn hiểu muội muội của mình, lúc muội muội tỉnh lại phát hiện mình biến thành Lục Lang, nàng có thể thấy muội muội đã chết tâm.
Muội muội mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng con bé hiểu… nó biến thành Lục Lang là vì mẫu thân và toàn bộ Tạ gia đều hy vọng người sống là Lục Lang chứ không phải nó.
Lúc đó muội muội mặc dù còn sống nhưng nó lại bị cả nhà bỏ rơi.
Khi phụ thân biết thân phận của Lục Lang, nói tại sao không phải muội muội chết, đó là… lần thứ hai muội muội bị người thân bỏ rơi.
Cho đến giờ Tạ Vân Mạn vẫn nhớ rõ, lúc con bé phát bệnh bị phụ thân kéo từ trên giường xuống, dáng vẻ đau không gượng dậy nổi đó, mỗi lần nghĩ đến tim nàng đều đau.
Cho dù nàng ôm lấy muội muội nhưng cũng không biết nên an ủi muội muội như thế nào.
Phụ thân thân sinh muốn nó chết, cảm giác tuyệt vọng đó, phải dùng lời nói nào mới có thể xoa dịu được, Tạ Vân Mạn không biết.
“Lúc đầu người không nghe con khuyên can, nhất định muốn muội muội giả thành Lục Lang! Không nói chuyện nhân duyên, cơ thể cũng yếu đi! Muội muội vì không muốn nương và con đau lòng mới cố gắng chống đỡ mà sống, nương người có biết không?”
Tạ Vân Mạn đau lòng muội muội của mình: “Đừng nói mấy câu nếu Lục Lang còn thì thế này thế kia nữa, Lục Lang không còn nữa rồi! Muội muội còn sống là ông trời đã ban ơn cho chúng ta rồi! Con chỉ hy vọng muội muội có thể sống thật tốt, nương… Vân Sơ sống rất khổ! Chỉ cần muội muội có thể thư thái mà sống, con tình nguyện dùng mạng để đổi!”
Đứng bên khung cửa sổ, Tạ Vân Sơ đứng dựa vào tường, cúi đầu xuống, hai mắt mờ đi.
Lúc đầu khi mới trở thành “Tạ Lục Lang”, nàng để mẫu thân ôm lấy mình mà khóc, trong đầu nghĩ đến chuyện bị cốt nhục vứt bỏ.
Sau đó, ở Tạ gia có mẫu thân và trưởng tỷ, biết có mẫu thân yêu thương, có tỷ tỷ che chở, biết tư vị khiến người khác mê luyến là như thế nào.
Vì thế nàng sẵn sàng làm tất cả vì mẫu thân và trưởng tỷ, thịt nát xương tan cũng không tiếc.
Lục thị vội nói: “Là nương không tốt! Nương không nhắc nữa! Là nương có lỗi với muội muội con! Sai cũng sai rồi… nương không biết nên bù đắp lại như thế nào, các con đều là thịt trên người nương!”
Lục thị nghĩ đến cảnh ngộ của hai nhi nữ, càng đau lòng hơn: “Kiếp trước ta đã tạo nên nghiệp gì, mà con ta đứa nào cũng khổ, ông trời ơi… nếu thật sự muốn trừng phạt thì hãy phạt ta đi! Đừng đối xử với các con của ta như thế!”
“Nương…” Tạ Vân Mạn nhào vào lòng Lục thị, không kìm được mà khóc: “Sẽ ổn thôi! Sẽ ổn thôi mà!”
Tạ Vân Sơ nhắm mắt lại, dùng tay áo lau nước mắt, đứng thẳng người, điều chỉnh hơi thở, mới kéo mành lên, đi qua tấm bình phong, sải bước vào phòng chính.
Nghe thấy bên ngoài có tiếng động, Tạ Vân Mạn vội đứng dậy rời khỏi vòng tay Lục thị, dùng tay áo lau nước mắt, đứng lên tiếp đón…
Lục thị cũng chỉnh lại y phục và biểu cảm.
Nhìn thấy Tạ Vân Sơ, ánh mắt Tạ Vân Mạn rơi trên vạt áo bị ướt của Tạ Vân Sơ, vội nói: “Sao vạt áo lại ướt thế kia! Nương… ở đây có y phục của Lục Lang không? Tay còn lạnh như vậy!”
“Có có!” Lục thị nghe vậy vội vàng kéo mành ra, thấy chỗ đầu gối của Tạ Vân Sơ thẫm màu, “Nguyên Bảo, ngươi hầu hạ kiểu gì đây?”
Lục thị cau mày, kéo Tạ Vân Sơ ngồi xuống ghế mềm, bảo Tề ma ma bên cạnh lấy y phục cho Tạ Vân Sơ.