Lo lắng cho đứa trẻ trong bụng, Chu Mạch không dám để cho hắn lỗ mãng, ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ một câu, Triệu Trọng Sơn liền ngoan ngoãn bị đẩy ngã.
Đối với cái chuyện bị nữ nhân làm chủ đạo, Triệu Trọng Sơn không cảm thấy không vui, cuối cùng ngược lại cảm giác mình nhận được một loại vui thích khác.
Sau đó hắn còn lặng lẽ nói cho Chu Mạch, về sau nếu mang thai đứa bé cũng có thể làm như vậy, Chu Mạch nổi giận vỗ vào bờ vai của hắn: Ai nói lại sanh con cho ngươi, trong bụng này là một đứa con trai thì về sau cũng không sinh nữa.
Triệu Trọng Sơn được nàng hầu hạ mà vui vẻ, nghe lời của nàng cũng chỉ khẽ cười mấy cái, lôi kéo Chu Mạch nằm xuống.
Tốn hơn nửa tháng thời gian, ba huynh đệ Triệu gia mới cùng nhau làm chung hoàn thành công việc xới đất, gieo giống. Thuận tiện cũng trồng trọt một mẫu đất cho Triệu Xuân Hoa. Chỉ riêng Chu Mạch muốn gieo trồng hai loại lúa mạch và cây ngô cùng nhau cho nên đào rãnh có chút lớn, như vậy mặc dù ngô trưởng thành chậm chút, nhưng cũng không ảnh hưởng việc gieo giống lúa mì.
Chỉ là người trong thôn đều là một năm thu hoạch một loại, không có loại xen canh như vậy, tất cả mọi người thấy rất mới lạ, than thở hỏi Chu Mạch nếu vậy thì lúa mạch sẽ che mất ánh sáng của cây ngô, làm sao có thể phát triển được. Chu Mạch cười giải thích cho bọn hắn khi đó lúa mạch đã ngả màu vàng, cũng không mất quá nhiều ánh sáng, huống chi, cây ngô sẽ cao hơn lúa mạch nhiều, như vậy căn bản không bị ảnh hưởng.
Thật ra thì lúc Chu Mạch nói ra lời này trong lòng cũng có chút hoang mang, bởi vì nàng chỉ biết là trong lúc gieo lúa mì vụ đông có thể trồng xen bắp, nhưng lúa mì vụ xuân chỉ có thể thử một chút. Nếu không được thì cùng lắm là lãng phí chút mầm móng ngô.
Người trong thôn đối với lời nói của Chu Mạch cũng ôm thái độ hoài nghi, nên không có người nào làm theo. Ngược lại Chu Mạch lại yên tâm, vì sợ bọn hắn trồng theo đến lúc đó không có thu hoạch, bọn họ lại trách mình, còn có chính là lãng phí vô ích nhiều lương thực như vậy cũng đau lòng.
Bước vào tháng sáu, dáng dấp hoa mầu trong đất hừng hực khí thế, bụng Chu Mạch cũng lớn nhanh giống như được thổi, vì muốn thuận lợi khi sinh sản, thường ngày nàng đi lại nhiều, hoàn hảo tứ chi không có xảy ra hiện tượng sưng vù, từ phía sau nhìn tới không giống như đang mang thai.
Vừa vặn vào lúc này, ở nhà cũ Hứa thị trải qua ba ngày ba đêm gào khóc thảm thiết, sanh ra được một đứa con trai khá nặng. Chu Mạch đoán nguyên nhân có lẽ bởi vì trong lúc nàng mang thai rất ít hoạt động, cho nên lúc sinh sản không thuận, còn chảy máu nhiều. May mắn trước đó có chuẩn bị miếng nhân sâm, miễn miễn cưỡng cưỡng đem Hứa thị từ Quỷ Môn quan kéo trở lại. Chỉ là cơ thể chịu tổn thương về sau sẽ bị ảnh hưởng mà khó có thể mang thai được nữa.
Sau khi Hứa thị biết được tin tức này khóc lớn một hồi, cuối cùng mọi người khuyên nhủ mới có thể khuây khỏa chút ít. Dù sao cũng đã có con trai rồi, chăm sóc kỹ thì cũng rất tốt. Con trai nhiều tương lai bởi vì ở riêng mà có thể sẽ đau lòng.
Trải qua chuyện tình của Hứa thị, hôm đó Triệu Trọng Sơn lại nhìn bụng cao vút của Chu Mạch, chân mày nhíu càng ngày càng sâu, buổi tối một biến động nhỏ cũng sẽ đột nhiên ngồi dậy.
Bất kể Chu Mạch trấn an hắn thế nào, khuyên lơn hắn, cũng không thấy hắn có chút buông lỏng. Cuối cùng chỉ đành phải để mặc cho hắn khẩn trương như vậy, nghĩ thầm dù sao cũng chỉ còn hai tháng thôi, cho dù hắn khẩn trương thì chờ đến khi bình an sanh ra cũng yên lòng.
Có điều, Triệu Trọng Sơn nói nếu thai là một nam hài chúng ta cũng không sinh thêm nữa, một nam một nữ rất tốt, không muốn lại đi giao thiệp với Diêm Vương nữa, ngẫm lại một chút đã cảm thấy sợ.
Chu Mạch nghe hắn nói như vậy, chỉ cười an ủi hắn nói cũng do hắn thôi, thân thể nàng khỏe khoắn như vậy, hơn nữa vẫn kiên trì đi lại, đến lúc đó nhất định sẽ sinh rất thuận lợi, khuyên hắn ngàn vạn lại đừng tự mình hù dọa mình.
Nghe Chu Mạch nói đại khái ở cuối tháng tám đầu tháng chín mình sẽ sinh, Triệu Trọng Sơn bắt đầu bẻ đầu ngón tay đếm ngày, hắn lại cảm thấy thời gian trôi qua quá chậm. Nhìn bụng Chu Mạch cả ngày cũng không có động tĩnh, lại lo lắng suông một ngày lại một ngày. Có lúc hắn lại cảm thấy thời gian trôi qua quá nhanh, đảo mắt liền đến cuối tháng tám, có lúc hắn nằm mơ giống như có thể nghe được âm thanh Chu Mạch ra sức gào thét.
Vốn Chu Mạch cảm thấy rất lo lắng, nhưng nhìn nam nhân trước mắt khoa trương như vậy, thì nàng chầm chậm ung dung, còn phải khuyên hắn thả lỏng chút.
Ngày mồng một tháng chín buổi chiều cuối thu, Chu Mạch đang nằm ở trên ghế dựa phơi nắng thì cảm thấy đứa trẻ trong bụng đạp mình hai cái, hình như là đang nói với mẹ ruột mình, ngươi chuẩn bị đi, ta muốn ra ngoài, ngay sau đó là đau bụng sinh.
Kêu Triệu Trọng Sơn đang làm mộc ở sân trong đi mời bà đỡ.
Vẫn ở vào tình trạng khẩn trương ngược lại lúc này Triệu Trọng Sơn lại cực kỳ bình tĩnh, trước tiên hắn đặt Chu Mạch lên trên đệm giường đã chuẩn bị sẵn cho lúc sinh, an ủi nàng không cần khẩn trương. Sau đó còn gọi Đông Nhi đang chơi ở cách vách trở về, đổ thêm nước vào nồi nấu lên.
Sắp xếp xong xuôi những thứ này Triệu Trọng Sơn mới nâng bước chân chạy về hướng đầu thôn đông nhà bà đỡ, chỉ là bước chân hỗn độn đã bán đứng tâm tình lo lắng của hắn, trên trán đầy mồ hôi, nhưng gặp bà đỡ vẫn còn nói chuyện rất lưu loát .
May mắn là, Chu Mạch chỉ rầm rì đau nửa ngày một đêm, sang ngày thứ hai trời vừa sáng thì sinh ra một tiểu tử sáu cân sáu lượng.( khoảng 3 kí 3)
Sở dĩ nàng không dám lớn tiếng gào thét, chủ yếu là sợ Triệu Trọng Sơn lo lắng, đoạn thời gian trước hắn khẩn trương cao độ đã để nàng rất đau lòng. Mình mà kêu rên nữa, thật là lo lắng Triệu Trọng Sơn gánh không nổi mà bất tỉnh, vắng mặt vào khoảnh khắc con trai mình ra đời thì thật đáng tiếc.
Trong tích tắc nghe được tiếng trẻ nít khóc, Triệu Trọng Sơn liền vọt vào, không có nhìn đứa bé trong tay bà đỡ một cái, trực tiếp chạy tới đầu giường, run rẩy đưa tay vuốt ve gò má trắng bệch của Chu Mạch: Tiểu Mạch, vất vả cho nàng rồi. Nói xong cặp mắt đã ửng hồng.
Chu Mạch muốn cười với hắn, lại phát hiện mình không còn hơi sức để cười, chỉ nói câu: Chăm sóc con trai! Liền nghiêng đầu ngủ mất.
Tiễn bước bà đỡ và Tôn Thị nghe tin tới giữ cả đêm, Triệu Trọng Sơn đặt con trai đã được tắm rửa sạch bóng bao ở trong tã lót bên cạnh Chu Mạch đang ngủ say, đau lòng hôn một cái ở trên trán nàng.
Cũng may vào buổi sáng ngày đó Trần Thị lại tới, biết bọn họ cũng thức cả đêm, liền kêu Triệu Trọng Sơn nhanh đi ngủ, để bà trông chừng đứa bé và Chu Mạch, lại còn tranh thủ nấu canh trứng gà đường đỏ, giữ ấm ở trong nồi, đợi Chu Mạch tỉnh lại là có thể ăn.
Chu Mạch ngủ thẳng tới buổi chiều, mở mắt chỉ thấy mình mẹ và mẹ chồng đều ở đây vây quanh nhìn đứa bé, nàng vừa động thì con trai cũng tỉnh, Tôn Thị vội vàng ôm đứa bé cho nàng cho bú sữa, Trần thị thì vào phòng bếp bưng ra đồ ăn cho nàng.
Nhìn con trai nhắm mắt mãnh liệt bú sữa, Chu Mạch cảm thấy dù đau thế nào cũng đáng giá, đứa bé này không giống với Đông Nhi di truyền nét đặc trưng của mình và Triệu Trọng Sơn, chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn như phiên bản của Triệu Trọng Sơn, có lẽ trưởng thành lại muốn chọc cô nương nhà người ta tan nát cõi lòng đây.
Lúc này Triệu Trọng Sơn cũng tỉnh, sang đây nhìn một phòng ấm áp, trong lòng càng cảm thấy ấm áp, ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt Chu Mạch đang nhìn hắn mỉm cười, hắn cũng cười, giờ phút này là thỏa mãn.
Mặc dù không là mùa nóng, nhưng mà cuối mùa thu ở cữ vẫn cảm thấy có chút nóng, chủ yếu là không thể tắm, cả ngày cảm thấy thân thể dính dấp mồ hôi.
Ngày hôm đó, vừa đúng ba mươi ngày, Chu Mạch liền cùng Triệu Trọng Sơn thương nghị chuyện tắm rửa, ai ngờ Triệu Trọng Sơn lại để cho nàng nhịn thêm hai ngày.
Chu Mạch nhìn hắn cố làm ra vẻ thần bí, đành phải nhịn xuống, ai ngờ sau giữa trưa hai ngày sau, Triệu Trọng Sơn nhờ Tôn Thị sang đây giữ đứa bé, mình mang theo Chu Mạch và y phục tắm rửa đi vào núi.
Thấy hắn an bài như thế, đầu tiên Chu Mạch sửng sốt một chút, lập tức phản ứng kịp chẳng lẽ hắn cũng phát hiện chuyện suối nước nóng trước kia. Lại chỉ yên lặng đi theo sau lưng hắn, cuối cùng Triệu Trọng Sơn sợ nàng đi nhiều đường núi sẽ mệt nhọc, lại cõng nàng đi.
Quả nhiên Triệu Trọng Sơn cõng nàng đi tới suối nước nóng trước kia nàng phát hiện, để cho Chu Mạch đi vào tắm, mình ở bên cạnh trông chừng. Chu Mạch ở bên cạnh cười, cảm thấy hai người có rất nhiều chỗ rất giống nhau.
Dẫn đến Triệu Trọng Sơn quay đầu hỏi nàng cười cái gì, Chu Mạch cũng không trả lời, chỉ cười cười.
Sau khi về đến nhà, Chu Mạch mới nhớ tới con trai mình ngay cả đại danh cũng chưa có, cả ngày bị người kêu Cẩu Đản.
Cái nhủ danh này vừa mới bắt đầu Chu Mạch luôn luôn phản đối, cảm thấy thật khó nghe, chỉ là tất cả mọi người khăng khăng cho rằng càng khó nghe càng dễ nuôi thì tức giận không thôi.
Đại danh ta sớm đã đi chỗ Triệu Tam gia đăng vào gia phả rồi, bởi vì là sinh vào cuối mùa hè đầu mùa thu nên kêu là Triệu Hạ. Triệu Trọng Sơn nói, hắn không có nói vốn là ban đầu muốn gọi Triệu Cầu, bởi vì tên tiểu muội của mình bên trong có chữ thu, cho nên Cẩu Đản không thể gọi như vậy.
Nghe lời của hắn, Chu Mạch nhịn không được liếc mắt: Xem ra chàng lười nghĩ, đặt tên cho con hoàn toàn nhìn mùa. Nói xong bất mãn trừng mắt liếc hắn một cái.
Triệu Trọng Sơn gãi gãi đầu, chỉ cười ngây ngô nói: Lần này cứ như vậy đi, đứa bé sau để nàng đặt.
Chu Mạch: Tất nhiên, bốn mùa thì chàng cũng chỉ có thể dùng đông và hạ để đặt tên rồi, lần sau chàng không được lấy, chỉ để ta lấy. Nói xong còn khinh thường liếc mắt nhìn Triệu Trọng Sơn, chỉ là nàng lập tức phản ứng kịp, giận dữ lườm hắn một cái: Ai muốn lại sinh con cho chàng hả?
Rước lấy một trận cười của Triệu Trọng Sơn, Đông Nhi ở bên cạnh đang trêu chọc đệ đệ thấy cha mẹ ở vui cười, bé cũng cười theo, không để ý bị đệ đệ ngậm ngón tay, Triệu Hạ nho nhỏ mới vừa ra lò nằm ở trên giường cũng lên tiếng cười.
Rốt cuộc, trước cuối năm, Ngô đại thẩm nhờ người làm mai tới cầu hôn, ban đầu Triệu Xuân Hoa không đồng ý, chỉ thấy mình cha mẹ huynh đệ con trai con gái đều ủng hộ, cũng liền gật đầu.
Mà đại tẩu Lý thị cũng bởi vì lần trước bị đại ca Triệu Bá Tuyền đánh cho một trận sau đó yên tĩnh hơn rất nhiều, không còn động một tí sẽ tới bới móc. Rất nhiều chuyện, Chu Mạch cũng liền mắt nhắm mắt mở bỏ qua, sống qua ngày không cần thiết phải tính toán chi li.
Mà tửu lâu của Tào chưởng quỹ buôn bán càng ngày càng tốt, mắt thấy muốn mở ra chi nhánh thứ ba, ở trấn trên là duy nhất một nhà của hắn, đầu mùa xuân hắn mang về cho Chu Mạch lúa mì vụ đông và cây bông, một ít mầm móng dưa hấu.
Chu Mạch giống như có thể nhìn thấy buổi chiều đầu mùa hè, ánh tà dương chiếu xuống lúa vàng óng ánh thành thục đang vẫy chào với mình.