“Con ngốc quá, chuyện đã rồi, chúng ta sẽ dùng chuyện này để uy hiếp con bé đó, vì danh tiếng, chắc chắn nó sẽ không dám nói ra đâu. Nếu như chuyện này mà truyền ra ngoài, thì nó còn mặt mũi nào mà sống ở đây nữa? Đến lúc đó, nó đã bước chân vào nhà chúng ta rồi, chẳng phải là có thể bảo cha nó xin việc cho con hay sao?”
"Mẹ nói đúng, vậy tối nay con sẽ đi."
Màn đêm buông xuống, cả thôn chìm trong bóng tối. Lúc này, Tô Lê đang ở trong không gian nghiêm túc tu luyện dị năng. Hai ngày nay, dị năng của cô đã dần dần ổn định, không còn hỗn loạn như trước nữa, cô đã có thể kiểm soát nó một cách dễ dàng. Khi cô đang định thử xem uy lực của nó đến đâu thì đột nhiên cảm nhận được có kẻ đang lén la lén lút đến gần cửa sổ phòng mình. Tô Lê nhẹ nhàng đi ra ngoài, nấp ở một góc khuất, liền nhìn thấy một người đàn ông dáng người nhỏ gầy đang lén lút thổi thuốc mê vào trong phòng cô qua khe cửa. Tô Lê nhớ đến gã đàn ông đến nhà cô cầu hôn chiều nay, sắc mặt cô lạnh lùng hẳn đi.
Tốt lắm, xem ra vẫn có kẻ không biết sống chết, vậy thì cô cũng không cần phải nương tay. Tô Lê hiện hình, dùng gậy điện giật cho gã đàn ông đó ngất xỉu. Đêm hôm khuya khoắt lại dám lẻn vào phòng con gái nhà người ta bỏ thuốc mê, tâm địa thật độc ác.
Vừa nghĩ xem nên dạy cho anh ta một bài học thế nào, trong đầu Tô Lê lóe lên một ý nghĩ, nụ cười quỷ dị quen thuộc lại hiện lên trên gương mặt cô. Được rồi, cách này chắc chắn anh ta sẽ thích.
Tô Lê nhanh chóng trói gã đàn ông đó lại, sau đó nhét vào miệng anh ta một nắm thuốc kích dục dành cho động vật, rồi xách anh ta đến một nơi nào đó trong thôn, ném anh ta vào trong, đóng cửa lại. Xong xuôi, Tô Lê quay người trở về phòng ngủ, yên lặng chờ đợi xem kịch hay vào ngày mai.
"Á á á!!! Không xong rồi! Chết người rồi! Chết người rồi!"
Trời còn chưa sáng, tiếng hét thất thanh đã vang vọng khắp thôn. Tô Lê bừng tỉnh giấc, khóe miệng nhếch lên một nụ cười: Đến rồi.
Tô Lê nhanh chóng thức dậy, thay quần áo, sau đó đi đến nơi xảy ra chuyện. Đến chuồng lợn của thôn, Tô Lê thấy người dân đã vây kín cả ba vòng ngoài. Cô chen vào trong đám đông, giả vờ tò mò hỏi một bà thím: "Có chuyện gì vậy thím? Sao mọi người lại vây ở đây thế?"
Ánh mắt bà thím sáng rực lên vẻ thích thú: "Để thím nói cho mà nghe, là Ngưu Nhị Tráng, con trai thứ hai nhà bà Lý đó, đêm qua nó lén vào chuồng lợn, làm chuyện đó với con lợn nái."
"Chuyện gì cơ ạ?"
"Ấy, chính là chuyện đó đó, con bé như cháu bây giờ chưa hiểu đâu, sau này lấy chồng thì sẽ hiểu. Không ngờ cái thằng Ngưu Nhị Tráng đó lại có sở thích bệnh hoạn như vậy, hành hạ con lợn nái đến chết, thật là mất mặt. Chẳng trách nó lớn thế này rồi mà vẫn chưa chịu lấy vợ, hóa ra là nó không thích phụ nữ."
Tô Lê còn nghe thấy có người phẫn nộ nói:
"Sao cái thằng Ngưu Nhị Tráng đó có thể làm ra chuyện như vậy chứ? Nếu như chuyện này mà truyền ra ngoài thì người trong thôn còn mặt mũi gì nữa?"
"Đúng đấy, nó làm chuyện xấu xa như vậy, còn hại chết cả lợn của thôn, năm nay chúng ta ăn tết bằng gì đây? Nghĩ đến thôi đã thấy ghê tởm rồi, không được, phải bắt nhà nó bồi thường, bồi thường cho con lợn đó!"
"Đúng rồi, phải bắt bồi thường! Nhất định phải bắt bồi thường!"