Tô Lê mỉm cười, xoay người trở về sân, cô không hề cảm thấy áy náy vì đã nói dối. Thanh niên trí thức ở đây ngoại trừ cô ra, không còn ai là người ở thủ đô nữa, bọn họ cũng không thể chạy đến tận thủ đô để xác minh, vậy thì cô có gì phải sợ, chỉ cần nhớ kỹ một câu: Ra ngoài, thân phận là do mình tự tạo ra. Cần phải giương oai thì giương oai, cần phải mượn thế thì mượn thế, những lúc cần thiết thì nói dối một chút sẽ giúp cô tránh được rất nhiều phiền phức không đáng có. Tô Lê tin rằng không đến hai ngày nữa, “gia thế khủng” của cô sẽ lan truyền khắp cả thôn.
Tô Lê tiếp tục ngồi xuống thưởng thức bữa tối của mình. Còn bà mối Lưu thì tức giận xông thẳng đến nhà Lý Ái Hoa, vừa nhìn thấy bà ta, Lý Ái Hoa mừng rỡ, vội vàng kéo bà ta lại hỏi: "Thế nào rồi Hồng Anh? Con bé đồng ý rồi chứ?" Lưu Hồng Anh nghe vậy càng thêm tức giận, hất tay bà ta ra, mắng: "Bà hay lắm Lý Ái Hoa, bà có biết là bà suýt chút nữa hại chết tôi rồi không hả? Con trai bà muốn tìm vợ, bà làm mẹ sao không đi tìm hiểu xem nhà người ta là ai hả?"
Lý Ái Hoa ngớ người: "Tôi biết nhà con bé đó điều kiện tốt lắm mà, đây là sao hả Hồng Anh, sao bà lại nổi giận lớn thế?" Thấy bà ta có vẻ như không biết gì thật, Lưu Hồng Anh bèn tốt bụng nhắc nhở: "Con bé thanh niên trí thức đó là người ở thủ đô đến, cha nó là chủ nhiệm xưởng sắt thép ở thủ đô, cậu nó làm quan lớn ở Ủy ban Cách mạng! Chúng ta không thể động vào người ta đâu, khuyên bà nên sớm từ bỏ ý định đó đi, đừng có mà đánh chủ ý lên người ta, nếu như thật sự chọc giận người ta, bà còn chẳng biết mình chết như thế nào đâu."
Lý Ái Hoa chẳng nghe lọt tai những lời khuyên nhủ chân thành của Lưu Hồng Anh, bà ta chỉ nghe thấy mấy chữ “xưởng sắt thép ở thủ đô”, Lý Ái Hoa kích động nắm lấy tay Lưu Hồng Anh: "Xưởng sắt thép ở thủ đô á? Trời đất, nếu như con trai tôi lấy được nó, thì cha nó chẳng phải có thể xin cho con trai tôi một công việc ngon lành hay sao, ít nhất cũng phải là công nhân chính thức chứ nhỉ? Ôi chao, thế thì con trai tôi chẳng phải là thành người thành phố rồi sao, tốt quá, tốt quá."
Lưu Hồng Anh: "..." Nói nửa ngày trời mà bà ta chẳng nghe lọt tai chữ nào là sao?
Thấy Lý Ái Hoa đã bắt đầu mơ mộng hão huyền, Lưu Hồng Anh cảm thấy có khuyên cũng vô ích, dù sao bà ta cũng đã nhắc nhở rồi, nếu như bà ta nhất quyết không nghe thì cũng đành chịu, bà ta buông một câu “Tôi còn có việc, đi trước đây”, bỏ mặc Lý Ái Hoa đang chìm đắm trong mộng tưởng.
Chờ khi Ngưu Nhị Tráng trở về, Lý Ái Hoa thần thần bí bí kéo anh ta vào phòng. Vợ của Ngưu Đại Tráng đã quá quen với cảnh tượng này rồi, chắc chắn là mẹ chồng lại kiếm được thứ gì tốt muốn giấu diếm cho con trai út đây mà. Nhìn ba đứa con gái gầy gò, da bọc xương của mình, chị dâu cả Ngưu không khỏi đau lòng, vừa khóc vừa đi vào bếp. Cuộc sống này đến bao giờ mới kết thúc đây, nước mắt chị ấy rơi lã chã, nhỏ xuống cả miếng bột mì trên thớt.
Trong phòng, Lý Ái Hoa kể cho Ngưu Nhị Tráng nghe về “lai lịch” của Tô Lê, Ngưu Nhị Tráng nghe xong giật nảy mình: “Mẹ, thanh niên trí thức Tô đó có lai lịch lớn như vậy, liệu có thèm để ý đến con không?" Lý Ái Hoa nhét vào tay anh ta một gói giấy nhỏ: “Con trai ngốc của mẹ, lai lịch lớn thì đã sao, chẳng phải là bị đày xuống cái nơi khỉ ho cò gáy này hay sao? Đây là thuốc mê, đêm nay con lẻn vào phòng, dùng thứ này để hạ gục con bé đó, tạo thành chuyện đã rồi, đến lúc đó, con bé đó chẳng phải là người của nhà mình hay sao?”
"Mẹ, thế chẳng phải là cưỡng hiếp người ta sao? Sẽ bị xử bắn đấy, con không dám đâu."