"Bịch!" Tên đàn ông đang đè lên người cô ấy bị một gậy đập từ phía sau, gã ôm đầu ngã xuống đất, không nói được câu nào. Trình Hân Hân ngẩng khuôn mặt đẫm nước mắt lên, nhìn người trước mặt, mãi đến khi người đó ngồi xổm xuống, hỏi: "Trình Hân Hân, cô không sao chứ?" Cô ấy mới nhận ra đó là Tô Lê. Trong phút chốc, mọi tủi hờn, sợ hãi dồn nén trong lòng, cô ấy òa khóc nức nở trong vòng tay Tô Lê.
Tô Lê không ngăn cản, để mặc cho cô ấy khóc. Một lúc sau, cô vỗ về vai Trình Hân Hân: "Được rồi, đứng dậy thôi, chúng ta không nên ở đây lâu, mau đi thôi."
Trình Hân Hân lau nước mắt, ngoan ngoãn đứng dậy, nhìn người đàn ông nằm trên đất: "Người này thì sao?" Tô Lê nhìn người đàn ông bằng ánh mắt lạnh lùng: "Không cần quan tâm đến gã, cú đập vừa rồi cũng đủ cho gã nằm liệt giường mấy ngày rồi. Đi thôi." Thực ra, lúc Trình Hân Hân vừa quay người đi, Tô Lê đã nhanh chóng đưa người đàn ông kia vào không gian. Gã tưởng cô sẽ dễ dàng bỏ qua cho gã như vậy sao? Nực cười! Đợi cô giải quyết xong chuyện khác sẽ tính sổ với gã sau!
Ban đầu, Tô Lê định đưa Trình Hân Hân về điểm thanh niên tri thức, nhưng nghe cô ấy kể lại chuyện xảy ra ở đó, cô quyết định thay đổi ý định. Thôi, với tình trạng hiện tại của Trình Hân Hân, nếu trở về chắc chắn cô ấy sẽ bị Chung Dao gièm pha, đến lúc đó, chuyện này mà truyền ra ngoài, không biết chừng cô ấy sẽ nghĩ quẩn. Nghĩ vậy, Tô Lê đưa Trình Hân Hân về nhà mình, lấy cho cô ấy một bộ quần áo sạch để thay, sau đó bôi thuốc cho cô ấy.
Thuốc mỡ thoa lên tay, cảm giác mát lạnh xoa dịu vết thương bỏng rát. Trình Hân Hân nhìn lòng bàn tay đã bớt sưng đỏ, ngước nhìn Tô Lê đang bôi thuốc cho mình, cô ấy không nhịn được lên tiếng: "Thanh niên trí thức Tô, cô lúc này trông rất giống một người."
Tô Lê ngẩng đầu lên, thắc mắc: "Giống ai?"
Trình Hân Hân nghiêm túc: "Giống mẹ tôi."
Tô Lê: "..."
Trình Hân Hân dường như nhận ra mình vừa nói gì, vội vàng xua tay: "Không, không phải, ý tôi là, thanh niên trí thức Tô, cô rất giống mẹ tôi, à không, là cô giống như mẹ tôi, à cũng không phải, ý tôi là, cảm giác mà cô mang lại cho tôi rất giống mẹ tôi, à không, ý tôi là..." Cô áy ấp a ấp úng, cuối cùng quyết định im lặng. Tô Lê cũng không để ý.
Lúc này, có tiếng gõ cửa dồn dập. Tô Lê bước ra mở cửa thì thấy Lý Tiểu Điệp cùng mấy người khác đang đứng trước cửa. Vừa nhìn thấy Tô Lê, Lý Tiểu Điệp mừng rỡ như nhìn thấy cứu tinh: "Thanh niên trí thức Tô, Hân Hân không thấy đâu cả, chúng tôi tìm khắp nơi cũng không thấy. Cô có thấy cô ấy không?"
Tô Lê nhìn mấy người họ, nói: "Vừa rồi thanh niên trí thức Trình bị ngã trên đường, mặt bị thương, tôi tình cờ đi ngang qua nên đưa cô ấy về nhà băng bó. Bây giờ cô ấy không sao rồi, mọi người đưa cô ấy về đi."
Lý Tiểu Điệp nhìn Trình Hân Hân từ từ đi ra từ trong phòng, trên mặt còn quấn một tấm vải, đau lòng tiến lên đỡ cô ấy, Hân Hân thích chưng diện như vậy, vết thương trên mặt này chắc chắn khiến cô ấy rất đau lòng, lúc này cũng chưa ăn cơm nhất định sẽ đói, hay là mình về nấu cho cô ấy một ít cháo. Sau khi Vương Uyên xác nhận Trình Hân Hân không có chuyện gì lớn, quay đầu nói với Tô Lê: "Tối nay đúng là làm phiền cô rồi, vậy tôi đưa Trình Tri Thanh về, cô nghỉ ngơi sớm một chút đi."