Một lúc sau, Lý Tiểu Điệp quay về, không thấy Trình Hân Hân đâu, cô ấy vừa định gọi người đi tìm thì Dương Quyên kéo cô ấy lại, kể lại đầu đuôi câu chuyện. Lý Tiểu Điệp nghe xong, tức giận đến mức mặt đỏ bừng. Cô ấy chạy xộc vào sân, hất tung cái bàn trước mặt đám người vẫn đang ngồi nói cười, nước trà đổ lênh láng. Trần Văn Tuấn nhảy dựng lên: "Cô bị điên à?"
Lý Tiểu Điệp chỉ thẳng mặt đám người, mắng: "Tôi bị điên á? Tôi muốn hỏi thanh niên trí thức Trần, anh có còn biết ngượng không hả? Bình thường Hân Hân chia cho anh không ít đồ ăn, vậy mà sau lưng anh lại nói xấu cô ấy. Thật đúng là "ngưu tầm ngưu, mã tầm mã". Tôi chưa thấy ai vô liêm sỉ như anh, ăn cháo đá bát là đây chứ đâu? Còn mấy người nữa, đặc biệt là anh, Giang Hoài, cả lũ hợp sức lại bắt nạt một cô gái, đúng là giỏi lắm! Cho chó ăn còn biết vẫy đuôi, các người đúng là đồ vô ơn bội nghĩa! Nếu Hân Hân có mệnh hệ gì, các người cứ liệu hồn đấy!"
Nói xong, Lý Tiểu Điệp cũng không quay đầu lại, chạy đi tìm Trình Hân Hân. Từ trước đến nay, Giang Hoài chưa từng bị ai chỉ mặt mắng như vậy, anh ta tức giận siết chặt nắm đấm. Vu Trạch Dương và Triệu Kiến Quốc cũng cảm thấy mình bị oan uổng, hai người suy nghĩ một lát rồi định đi theo Lý Tiểu Điệp. Chung Dao vội vàng gọi với theo: "Thanh niên trí thức Vu, thanh niên trí thức Triệu, trời tối rồi, thanh niên trí thức Lý đã đi tìm rồi, chúng ta đừng đi nữa, nguy hiểm lắm."
Vu Trạch Dương nhìn Chung Dao bằng ánh mắt sâu xa: "Vừa rồi thanh niên trí thức Giang nói không cần đi tìm, sao cô không nói là nguy hiểm? Bây giờ chúng tôi đi tìm thì cô lại sợ nguy hiểm? Tôi khuyên cô nên sớm cất cái suy nghĩ đó đi. Có một số người ngu ngốc không nhìn ra bộ mặt thật của cô, nhưng không có nghĩa là ai cũng như vậy, đừng có mà xem thường người khác."
Nói xong, Vu Trạch Dương kéo Triệu Kiến Quốc ra ngoài. Vương Uyên và mấy thanh niên trí thức cũ thấy vậy cũng vội vàng xách đèn dầu đi tìm Trình Hân Hân. Trong lòng họ đều có chút bất mãn với Chung Dao và Giang Hoài.
Về phần Trình Hân Hân, cô ấy thực sự đã gặp phải rắc rối. Chạy ra khỏi điểm thanh niên tri thức chưa được bao lâu, cô ấy đã bắt đầu hối hận. Bên ngoài trời tối đen như mực, cô ấy một thân một mình đi trên đường thôn vắng vẻ, gió thổi khiến lá cây xào xạc, nghe thật rợn người. Cô ấy nhớ đến những câu chuyện ma mà anh trai thường kể lúc nhỏ, trong lòng không khỏi sợ hãi, suýt nữa thì khóc, vội vàng quay đầu chạy ngược trở lại.
Đúng lúc này, bất chợt có một người đàn ông từ phía sau lao đến ôm chặt lấy cô ấy. Trình Hân Hân sợ đến mức hét cũng không nên lời, người đàn ông nhanh tay bịt miệng cô lại, kéo cô ấy vào ruộng ngô ven đường. Lúc này, Trình Hân Hân dù có ngốc đến mấy cũng hiểu gã đàn ông này muốn làm gì. Nếu cô ấy không mau chóng nghĩ cách, cô ấy sẽ tiêu đời. Nghĩ vậy, cô ấy ra sức vùng vẫy, nhưng tên đó rất khỏe, sức lực của cô ấy chẳng thấm vào đâu.
Gã đã kéo được cô ấy vào ruộng ngô. Cuối cùng gã cũng lên tiếng: "Ngoan ngoãn nghe lời thì tôi sẽ tha cho, đêm nay em sẽ là vợ của tôi, tôi sẽ yêu thương em." Nói xong, gã bắt đầu giở trò đồi bại. Trình Hân Hân sợ hãi hét lên: "Cứu tôi với, ai cứu tôi với!" Tên đó tát cô ấy một cái: "Câm miệng!" Gã ra tay rất mạnh, mặt Trình Hân Hân sưng lên rất nhanh. Cô ấy tuyệt vọng nghĩ: Chẳng lẽ mình sắp bị gã đàn ông này cưỡng hiếp hay sao?