Ông ấy ngừng lại một chút rồi nói tiếp: "Đây chỉ là một hình thức khích lệ thôi, chứ không phải ngày nào cũng bắt buộc phải đủ mười công điểm, như thế thì đa số mọi người sẽ rất vất vả. Chỉ cần mọi người chăm chỉ làm việc là được, cán bộ ghi điểm sẽ đi kiểm tra thường xuyên, ai bị bắt gặp ba lần lười biếng thì coi như ngày hôm đó làm việc không công. Ai mà từ thứ Hai đến thứ Sáu, ngày nào cũng được ghi đủ mười công điểm thì thứ Bảy, Chủ nhật được nghỉ, mà hai ngày nghỉ đó vẫn được tính mỗi ngày hai công điểm. Mong mọi người tự giác lao động, nếu không đến cuối năm thiếu lương thực thì đừng có kêu ca, đại đội Thanh Sơn chúng ta không nuôi người lười nhác!"
Trong lúc Đinh Kiến Thiết nói chuyện, mấy thanh niên trí thức mới đến bị thôn dân quan sát đánh giá. Các cô gái trẻ e thẹn len lén nhìn Giang Hoài và Tư Đồ Dương, còn đám thanh niên thì nhìn chằm chằm Trình Hân Hân và Chung Dao. Còn Tô Lê, cô khá mờ nhạt, chẳng mấy ai để ý đến cô.
Đại đội trưởng ra lệnh, mọi người bắt đầu làm việc. Thanh niên trai tráng được phân công đi gánh lúa, Tô Lê cùng mấy cô gái khác được phân công đi nhổ cỏ. Bốn người phụ trách một mẫu ruộng, Đinh Kiến Thiết chia cho mỗi người một khu vực, nhổ cỏ xong khu vực của mình là được tính đủ công điểm.
Nghe thì nhổ cỏ có vẻ đơn giản, nhưng thực ra không phải vậy. Trên mảnh đất rộng hơn trăm mét vuông mọc đầy cỏ dại, có những cây cỏ dại còn cao hơn cả người. Với người bình thường thì đây là một công việc khá nặng nhọc, nhưng Tô Lê là người bình thường sao? Rõ ràng là không.
Tô Lê khởi động cơ thể, đeo găng tay vải thô vào, bắt tay vào nhổ cỏ. Trình Hân Hân ngồi xổm nhổ cỏ được một lúc thì thấy lòng bàn tay đau rát, giơ tay lên xem, quả nhiên đã bị trầy xước, còn rớm máu. Cô nàng muốn bỏ cuộc, nhưng nghĩ lại, đành cắn răng tiếp tục nhổ cỏ. Cô ấy không muốn anh Giang Hoài và đồng chí Tô Lê xem thường mình, cho mình là kẻ tiểu thư, thích nhõng nhẽo.
Cố gắng chịu đựng một hồi lâu, Trình Hân Hân thấy không nhổ nổi nữa, bèn ngồi phịch xuống đất, ngẩng đầu nhìn Tô Lê, thì thấy Tô Lê đã nhổ xong hơn nửa khu vực của mình rồi.
Trình Hân Hân: ... Ai đó cứu tôi với!
Chưa đến giờ nghỉ trưa, Tô Lê đã nhổ cỏ xong khu vực của mình. Người ghi điểm là con gái của kế toán đội sản xuất, tên Trịnh Hồng Hà. Cô ấy bước đến, vẻ mặt ngạc nhiên: "Nhiều vậy mà cô nhổ hết rồi sao?" Thấy Tô Lê gật đầu, cô ấy nhìn mảnh đất sạch bong, đến người làm giỏi nhất trong làng cũng chưa chắc đã nhổ được sạch sẽ như vậy, thanh niên trí thức này đúng là không phải dạng vừa.
Cô ấy ghi chép vào sổ, sau đó cầm loa thông báo: "Thanh niên trí thức Tô Lê, đủ mười công điểm! Nghỉ được rồi!"
Những người đang làm việc gần đó nghe thấy đều ngẩng đầu lên đầy kinh ngạc, chuyện gì thế này? Thanh niên trí thức Tô gầy như cành củi kia mà được mười công điểm rồi á? Lại còn nhanh như vậy? Giỏi thật, chắc bằng ba người khỏe mạnh cộng lại.
Tô Lê uống hết nước cam, nhìn những ánh mắt ngưỡng mộ xung quanh, phủi tay, nghênh ngang bỏ đi.
Thanh niên trí thức Tô mới đến rất giỏi làm việc, một mình cô có thể chấp ba lao động khỏe mạnh. Thông tin này nhanh chóng truyền khắp các ngóc ngách trong làng. Một số gia đình có con cái đến tuổi lập gia đình cũng âm thầm động lòng, trong đó có Lý Ái Hoa. Vì nhà quá nghèo, bà ta chỉ có thể lo cho con trai cả là Ngưu Đại Tráng cưới vợ, còn con trai thứ Ngưu Nhị Tráng thì không có tiền cưới vợ.