"Ai bảo không phải, con bé thanh niên trí thức này trông yếu đuối vậy mà gan to thật, hay là tối qua thứ đó không đến tìm nó?"
Thím Lưu vội vàng phản bác: "Không thể nào, cái nhà đó hễ ai dọn đến ở là y như rằng đêm đến sẽ bị quấy rầy. Lần này lại chẳng có chuyện gì, hay là cô thanh niên trí thức này có bản lĩnh gì đó, khiến thứ đó cũng phải sợ?"
Thím Trịnh vội vàng vỗ vào tay thím Lưu, hạ giọng: "Thôi đi, chuyện này chúng ta biết là được rồi, đừng nói ra ngoài, lỡ rước họa vào thân thì sao."
Mấy bà thím đang nói chuyện lập tức im bặt, không dám bàn tán chuyện này nữa, nhưng trong lòng đều âm thầm dán cho Tô Lê cái mác "không dễ chọc". Bọn họ đâu biết rằng, căn nhà "ma ám" đó, đã hoàn toàn không còn bị ma ám nữa rồi.
Tô Lê về đến nhà, dắt xe vào phòng phía Tây, lấy hai cái khóa to mua ở cửa hàng hợp tác xã ra. Cửa sân phải khóa, cửa chính cũng phải khóa. Còn mấy cái rương khác thì khóa hay không cũng được, dù sao cũng chẳng có gì đáng giá. Cô đi đến nhà ông cụ Ngô lấy bọc đồ của mình về, dọn dẹp nhà cửa qua loa. Buổi chiều không có việc gì làm, cô định đóng cửa ở trong nhà, vào không gian tu luyện dị năng.
Khóa cửa cẩn thận, Tô Lê lóe người vào không gian, nhanh chóng ngồi xếp bằng, dựa vào linh khí nồng đậm trong không gian và tinh hạch tang thi mà cô tích trữ được, chuyên tâm tu luyện. Xung quanh cô là một vòng bao tải, bên trong chứa đầy tinh hạch, còn cô ngồi ở giữa, hấp thu năng lượng từ tinh hạch.
Linh khí trong không gian tuy không thể giúp cô thăng cấp dị năng trực tiếp, nhưng có thể giúp cô điều hòa cơ thể, tránh cho cơ thể bị nổ tung do hấp thu quá nhiều năng lượng từ tinh hạch trong một lúc.
Thời gian trôi qua, trời đã sáng, Tô Lê mở mắt, cảm nhận năng lượng dồi dào trong cơ thể, cô biết đây là một khởi đầu tốt. Sau một đêm tu luyện, dị năng của cô đã tăng lên ba cấp, đạt đến cấp F cao nhất, tiếp theo là chuẩn bị đột phá.
Cấp độ dị năng càng cao, việc tu luyện càng khó khăn hơn, thời gian cần thiết cũng lâu hơn. Kiếp trước, cô phải mất chín năm mới miễn cưỡng đạt đến cấp S. Nhưng trong thời đại này, dị năng giả cấp S là cực kỳ hiếm hoi.
Tô Lê uống một ngụm nước linh tuyền, sau đó đi tắm rửa. Tắm xong, cô soi gương, quan sát bản thân. Những vết sẹo lớn nhỏ trên người sau khi được ngâm nước linh tuyền đã biến mất hoàn toàn, làn da trắng trẻo, mịn màng hơn trước, cơ thể cũng không còn gầy gò như xưa nữa, đã có da có thịt, mọi thứ đều đang phát triển theo chiều hướng tốt đẹp.
Cô ra khỏi không gian, thay một chiếc áo vải bông màu xanh, quần dài màu đen, chân đi giày vải đen. Thay quần áo xong, cô lấy từ không gian ra hai bát mì hoành thánh, hai lồng bánh bao rồi ăn sáng. Ăn xong, cô lau miệng, đội mũ rơm, đeo thêm một chiếc khẩu trang vải chống nắng đơn giản. Cô rót đầy nước cam ép lạnh vào bình nước quân dụng, đeo bình nước lên vai, khóa cửa cẩn thận rồi đi ra đầu thôn.
Dưới gốc cây to đầu thôn, đại đội trưởng đã có mặt, Tô Lê đến khá sớm, bèn đứng đợi mọi người tập hợp. Một lúc sau, mọi người đã đến đông đủ, đại đội trưởng Đinh Kiến Thiết đứng lên nói: "Bà con, chắc mọi người đã biết hôm qua đại đội ta có thêm mấy thanh niên trí thức mới đến. Đã đến đây thì là người một nhà, phải cùng nhau cố gắng lao động, đừng có mà lười biếng. Càng làm việc thì cuộc sống mới càng sung túc hơn. Ở đây, mỗi ngày tối đa được tính mười công điểm, ai làm xong sớm mười công điểm thì được nghỉ sớm. Tất nhiên..."