"Rắc!" Cành cây gãy, Dương Chính Hoa rơi xuống đàn sói. Sau tiếng kêu thảm thiết và tiếng sói tru phấn khích, ngọn núi sau nhà lại trở về với sự yên tĩnh vốn có, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Sáng sớm hôm sau, Tô Lê thức dậy vệ sinh cá nhân, ăn sáng đơn giản với hai cái bánh bao thịt và một chai sữa, sau đó uống thêm một ngụm nước linh tuyền. Ngay lập tức, cô cảm thấy tràn đầy năng lượng, chuẩn bị ra thị trấn lấy bưu phẩm.
Đến đầu thôn, ông Ngô phụ trách đánh xe bò đã đợi sẵn ở đó. Trả tiền xong, Tô Lê tìm một chỗ sạch sẽ ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi. Một lát sau, mấy bác gái trong thôn cũng đến, vừa lên xe đã rôm rả trò chuyện, bàn tán đủ thứ chuyện trên trời dưới đất.
Tô Lê tiếp tục nhắm mắt, im lặng ghi nhớ những chuyện này, biết đâu sau này sẽ có ích. Nghe thêm một lát, thanh niên tri thức cũng đến, trong nháy mắt xe đã chật cứng người. Bị chen chúc trong góc, Tô Lê quyết định phải mua một chiếc xe đạp.
Các bác gái và nhóm thanh niên tri thức mỗi người tự nói chuyện, dọc đường cũng coi như yên bình. Khoảng một tiếng sau, xe đến thị trấn, Tô Lê nhảy xuống xe, xoa eo đau nhức. Chung Dao đi tới: "Tô Lê, chúng tôi định đến cửa hàng bách hóa mua ít đồ, sau đó đến nhà hàng quốc doanh ăn trưa, cô đi cùng không?" Nói xong còn nở nụ cười vô cùng "thiện lương" với Tô Lê.
Tô Lê biết rõ cô ta không có ý tốt nhưng cũng không từ chối, cô cũng đang muốn mua một chiếc xe đạp, bèn gật đầu: "Đi thôi." Thấy Tô Lê đồng ý, Chung Dao vui mừng định khoác tay cô.
Tô Lê: "???"
Cô lập tức né người, Chung Dao hụt hẫng, trên mặt hiện rõ vẻ tủi thân, như thể Tô Lê vừa làm gì có lỗi với cô ta lắm: "Tô Lê, cô vẫn còn giận chuyện trên xe lửa sao? Tôi xin lỗi cô, hôm đó tôi thật sự không được khỏe, không phải cố ý giành chỗ của cô. Cô bỏ qua cho mình đi, bây giờ tôi chỉ muốn làm bạn tốt với cô thôi. Cô tốt bụng như vậy chắc chắn sẽ không từ chối tôi đâu nhỉ?"
Tô Lê cạn lời, trông cô dễ bắt nạt lắm sao? Tại sao cô ta cứ bám dai như đỉa thế này? Tô Lê nhìn Chung Dao, sau đó nhìn sang mấy thanh niên tri thức khác đang nhìn về phía này, mỉm cười: "Chung Dao, tôi không quan tâm giữa các người có mâu thuẫn gì, cô không cần phải giả vờ có quan hệ tốt với tôi, đừng lôi tôi vào mấy chuyện rắc rối của các người. Tôi là người sợ nhất rắc rối, nếu ai không biết điều mà chọc đến tôi thì đừng trách tôi ra tay không nương tình."
Nói xong, cô nhặt một viên đá nhỏ dưới đất, dùng sức bóp nát, viên đá lập tức vỡ vụn.
Chung Dao sợ hãi lùi lại mấy bước, sợ nếu còn không biết điều mà lấn tới thì Tô Lê sẽ bóp nát đầu cô ta như bóp nát viên đá kia!
Sắc mặt mấy người khác vẫn bình thường, chỉ lặng lẽ lùi ra xa Tô Lê một chút. À không, vẫn còn một người kỳ lạ. Trình Hân Hân nhìn Tô Lê bóp nát viên đá, ánh mắt từ kinh ngạc chuyển sang sùng bái cuồng nhiệt, không nhịn được thốt lên: "Giỏi quá!"
Lý Tiểu Điệp sợ hãi kéo tay áo cô nàng: "Hân Hân, đừng nói nữa!"
Trình Hân Hân khó hiểu: "Sao lại không nói? Tôi khen cô ấy thật lòng mà, đâu có ác ý gì đâu?." Lý Tiểu Điệp ấp úng: "Nhưng… nhưng ánh mắt của Tô Lê đáng sợ quá, chắc chắn cô ấy không thích người khác sau lưng nói xấu mình đâu."
Trình Hân Hân nhìn Tô Lê, tự giác ngậm miệng, nhưng trong lòng lại nghĩ: Nhìn Tô Lê lợi hại như vậy, chắc chắn là cao thủ ẩn dật, giống như cha cô ấy nói, người có bản lĩnh thật sự thì hơi quái tính một chút cũng là bình thường.
Người khác không biết, ngay cả Giang Hoài - người thanh mai trúc mã với cô ấy cũng không biết, thật ra từ nhỏ cô ấy đã thích đọc tiểu thuyết võ hiệp, truyện tranh. Cô ấy thường xuyên mơ mộng gặp được cao thủ võ lâm, dạy cô ấy võ công, sau đó cô ấy sẽ hành hiệp trượng nghĩa, cướp của người giàu chia cho người nghèo, trở thành nữ hiệp vang danh thiên hạ.
Một ý nghĩ lóe sáng trong đầu cô ấy, Trình Hân Hân siết chặt tay, ánh mắt kiên định: Cô ấy muốn bái Tô Lê làm sư phụ, cô ấy tin Tô Lê chính là cao thủ trong truyền thuyết. Đúng vậy, phải chuẩn bị quà bái sư thật chu đáo, phải để Tô Lê thấy được thành ý của cô ấy.