Mở mấy cái rương ở góc ra, bên trong là đủ loại đồ cổ, cô không có ý định xem kỹ ở đây, vội vàng cất vào không gian rồi đi ra, đánh một đạo phong ấn lên phiến đá xanh, phong kín căn hầm, sau đó mới phủi tay đi vào không gian.
Trong không gian, Tô Lê mở hòm châu báu ra, lấy từng món từng món ra xem xét kỹ lưỡng. Phải nói đây đều là những thứ tốt hiếm có. Dù bị cất giữ lâu ngày trong môi trường ẩm thấp, tối tăm dưới lòng đất, cộng thêm việc Dương Chính Hoa không biết bảo quản nên những món đồ trang sức này đã mất đi ít nhiều vẻ đẹp vốn có nhưng vẫn vô cùng lộng lẫy.
Bộ trâm cài đầu phỉ thúy, vòng cổ ruby bồ câu to bằng quả trứng gà, mũ miện vàng long phụng sum vầy với hoa văn tinh xảo, ngọc bội trắng muốt mát lạnh khi chạm vào. Tô Lê cẩn thận phân loại từng món đồ vào từng chiếc hộp nhỏ, cất cùng với số trang sức của nhà họ Lê ở tầng hầm trong không gian.
Cô định dùng linh khí trong không gian nuôi dưỡng chúng một thời gian, như vậy có thể giúp chúng khôi phục lại vẻ đẹp ban đầu. Làm xong một việc lớn, Tô Lê duỗi lưng ngáp một cái rồi đi ngủ.
Còn Dương Chính Hoa trên núi thì kém may mắn hơn nhiều. Sau khi mơ màng tỉnh lại, gã kinh hoàng phát hiện mình đang bị treo trên cây, đáng sợ hơn là dưới gốc cây có mấy cặp mắt xanh sáng rực. Sói! Là sói! Gã rùng mình một cái, sau đó cảm thấy một luồng ấm nóng lan ra từ phía dưới, đúng vậy, gã đã bị dọa són ra quần.
Dương Chính Hoa nghĩ chắc chắn mình làm nhiều việc ác nên bị báo ứng. Vừa vặn vẹo người cố rúc lên cao, sợ sói nhảy lên cắn, vừa cuống cuồng cầu xin: "Ông ơi, ông ơi, tha cho tôi! Tôi không biết đây là địa bàn của ông, vô tình mạo phạm ông, tôi thật sự không cố ý! Ông rộng lượng tha cho tôi lần này, tôi về nhất định ngày nào cũng thắp cho ông ba nén nhang! Ông ơi, tha cho tôi! Tôi chưa từng làm chuyện xấu gì, chỉ là thỉnh thoảng thích ăn cắp vặt thôi! Chính là… chính là…"
Gã khó khăn lắm mới nói tiếp: "Chính là năm ngoái, tôi thấy Lưu góa phụ ở thôn bên cạnh lên núi hái nấm một mình. Tôi sống đến ngần này tuổi mà chưa từng được nếm thử mùi vị đàn bà, nhất thời bị ma xui quỷ khiến nên mới muốn… Bà ta không chịu, tôi bực quá nên mới bóp cổ bà ta. Bà ta giãy giụa, tôi không kiềm chế được sức lực nên đã bóp chết bà ta. Nhưng tôi thật sự không cố ý! Tôi cũng rất hối hận! Cứ cách mấy hôm tôi lại lên núi cúng bái bà ta! Tôi thật sự không cố ý giết bà ta! Chỉ là chuyện như vậy thôi, ông ơi, xin ông thương tình tha cho tôi một mạng!"
Đáp lại gã chỉ có tiếng gió rít gào trong núi, mang theo hơi lạnh bao phủ lấy gã. Cây cối xung quanh um tùm che kín bầu trời, chỉ có vài tia sáng yếu ớt le lói từ khe hở. Dưới ánh sáng lờ mờ, Dương Chính Hoa như nhìn thấy một bóng người đang đứng dưới gốc cây phía trước. Gã toát mồ hôi lạnh, bị gió thổi rùng mình một cái, nổi hết da gà. Trong lúc hoảng loạn, gã tưởng Lưu góa phụ đến tìm mình báo thù, điên cuồng giãy giụa kêu to, hai chân đạp loạn xạ về phía trước.
"Cút đi! Cút đi! Đừng đến đây! Tôi bảo bà đừng đến đây a a a a a!" Như thể làm vậy có thể xua đuổi nỗi sợ hãi trong lòng, gã đột nhiên cười ha hả.
"Tôi không sai! Đúng, tôi không sai! Là bà, là bà không an phận, suốt ngày chạy lên núi, ai biết bà đi tằng tịu với thằng nào! Thằng đó chơi được tại sao tôi chơi không được? Trách thì trách số bà xấu thôi, ngoan ngoãn nằm im cho tôi chơi thì có phải tốt hơn không, đồ giày rách nát còn bày đặt làm thanh cao với tôi! Phì! Chết là đáng đời! Tôi không sai!"
Gã vừa tự an ủi mình vừa vặn vẹo, giãy giụa muốn thoát khỏi sợi dây thừng. Cành cây phải chịu đựng sức nặng của gã cả đêm cuối cùng cũng không chịu nổi nữa.