Từ nhỏ, Trình Hân Hân đã thích bám theo anh ta. Cho dù anh ta có nói những lời khó nghe thế nào, cô ta cũng chỉ buồn được hai ngày, sau đó lại giống như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục lẽo đẽo theo anh. Anh ta cực kỳ chán ghét kiểu cuộc sống bị người khác sắp đặt sẵn này, vì vậy đã đăng ký xuống nông thôn như chạy trốn. Ai ngờ cô ta cũng bám theo đến tận đây, thật là hồ đồ. Nông thôn vất vả thế này, loại tiểu thư như cô ta sao chịu đựng nổi?
Bị Giang Hoài quát, Trình Hân Hân coi như không nghe thấy, tiếp tục lén lút nói chuyện với anh ta. Những người khác coi như không nhìn thấy. Dù sao người ta nói cũng đúng, chuyện của vợ chồng sắp cưới thì liên quan gì đến họ, lo cho bản thân mình trước đã.
Trần Văn Tuấn - chàng trai đeo kính trên xe lửa, thấy Chung Dao bị mắng thì định lên tiếng bênh vực. Vừa định mở miệng thì nhìn thấy Tô Lê đang lạnh lùng nhìn mình như nhìn người chết, anh ta lập tức rùng mình, cúi đầu không dám nói gì nữa.
Chung Dao tức giận đến mức nghiến răng ken két, móng tay dài đâm sâu vào lòng bàn tay. Cô đã thầm thích Giang Hoài từ lâu, chưa từng thấy người đàn ông nào tuấn tú như vậy. Hừ, đính hôn thì đã sao, cho dù kết hôn rồi cô cũng sẽ cướp anh ta về.
Cô ta không có chút đạo đức nào, từ nhỏ đến lớn, chỉ cần là thứ cô ta thích thì nhất định phải cướp cho bằng được. Chưa từng thất bại, lần này cũng vậy. Vừa nghĩ, Chung Dao vừa ngẩng đầu lên, nhìn Giang Hoài bằng ánh mắt quyết tâm.
Tô Lê thu hồi ánh mắt, thầm nghĩ: Mấy người này vừa nhìn là biết toàn những kẻ lắm chuyện, không biết có phải đều ở điểm thanh niên trí thức hay không, những người ở điểm thanh niên trí thức có dễ ở chung hay không? Nếu lại thêm mấy người như vậy thì cô sống sao nổi? Không được, nhất định phải nghĩ cách chuyển ra ngoài ở riêng. Bản thân cô đã là người lắm chuyện nhất rồi, nếu cứ ở chung với đám người này, chắc chắn cuộc sống sẽ vô cùng náo nhiệt. Phải chuyển ra ngoài!
Nghĩ đến đây, cô cười nói với Đinh Kiến Thiết: "Đại đội trưởng, tôi muốn hỏi, sau khi đến đại đội, chúng tôi sẽ được sắp xếp chỗ ở như thế nào?" Đinh Kiến Thiết nghe vậy thì vui vẻ hẳn. Không ngờ cô bé này thích nghi nhanh thật, đã tự coi mình là người trong thôn rồi.
Kiểu người đã coi mình là người của đại đội như vậy khiến Đinh Kiến Thiết rất hài lòng. Ông ấy nhìn Tô Lê với ánh mắt hòa nhã hơn: "Thông thường, thanh niên trí thức sẽ được sắp xếp ở tập thể tại điểm thanh niên trí thức. Bên đó cũng đã có mấy thanh niên trí thức cũ ở rồi. Nếu không muốn ở điểm thanh niên trí thức, cũng có thể tự bỏ tiền ra xây nhà hoặc ở nhờ nhà dân. Nhà tự xây, sau khi thanh niên trí thức rời đi sẽ thuộc về đại đội. Còn ở nhờ nhà dân thì phải nộp lương thực và tiền."
Tô Lê đưa ra nghi vấn: "Vậy trên đội sản xuất có căn nhà trống nào có thể cho thuê không?" Đinh Kiến Thiết nhíu mày: "Có thì có, nhưng nó không được tốt lắm." Tô Lê tò mò: "Sao lại không tốt?" Đinh Kiến Thiết hạ giọng nói với Tô Lê: "Đó là nhà của một địa chủ trong thôn ngày xưa, lúc cách mạng văn hóa tịch thu tài sản thì phát hiện cả nhà họ đều treo cổ trên xà nhà, đáng sợ lắm. Từ đó về sau, người ta đồn căn nhà đó không yên ổn, thường xuyên nhìn thấy thứ gì đó không sạch sẽ. Đã có vài thanh niên trí thức thuê căn nhà đó, tối hôm ấy đã bị dọa chạy về điểm thanh niên trí thức rồi. Sao thế, cô cũng muốn thuê căn nhà đó à?"