« Trước
Sau »
Vừa mới uống xong nước, lại thấy một nữ sinh về ngoài nhu nhược xuất hiện ở trước mặt cô. Nữ sinh thân mặc một cái áo thun vàng nhạt, còn lại cái gì cũng không có mặc. Nghệ Tử nhịn không được thoáng qua phía dưới của nữ sinh kia, nhất thời đỏ mà tai hồng." Xin hỏi có việc gì a?" Nghệ Tử nhìn về phía nữ sinh có khuôn mặt xinh đẹp, hỏi.
Nữ sinh xách theo túi, đáng thương vô cùng mà nói :" Chào chị, em tên Trương Ất Nhu, em có thể hay không cùng chị ở đây nghỉ ngơi. Em sợ.."
"Ân" Nghệ Tử không có nghĩ nhiều liền đáp ứng. Rốt cuộc, chỉ là cùng nghỉ ngơi thôi mà cô cũng sẽ không mất đi một miếng thịt, không có gì tổn thất cả. Cô vẫn rất vui lòng trợ giúp người khác.
"Chị tên là gì?" Trương Ất Nhu hỏi.
"Tôn Nghệ Tử " Nghệ Tử trả lời, lát sau mới ý thức được tên của họ có điểm giống nhau ( mình cũng không biết nữa, có thể là cách phát âm ). Miễn cưỡng xem như duyên phận.
Đại khái bởi vì cái duyên phận này. Cô cùng Trương Ất Nhu trong chốc lát liền có nhiều chuyện để nói, chủ yếu đều là xoay quanh về trận thi đấu tiếp theo.
Trương Ất Nhu thực sự sợ hãi cho nên Nghệ Tử nhiều lần trấn an cô:" Yên tâm chỉ cần không đứng cuối thì vẫn có cơ hội rời khỏi cái nơi quỷ quái này".
"Ân ! Chị cũng cố lên a!" Nữ sinh cũng tin tưởng lời nói của cô.
Nghệ Tử nhìn khôn mặt ấy, tươi cười sáng lạng thì có hơi sửng sốt, trịnh trọng gật đầu.
Nghệ Tử nhìn xung quanh sân thể dục 1 vòng, chú ý mọi người ở đây đều đang nghỉ ngơi. Lúc này mới nằm xuống ai ngờ chẳng được bao lâu Trương Ất Nhu nằm xuống, dựa vào bên cạnh cô " Chị! Chúng ta có thể ôm nhau ngủ hay không a? Nhu Nhu lạnh".
Cái nữ sinh này! Nghệ Tử có nửa điểm bối rối, không phải vì lời thỉnh cầu của cô mà là vì phía dưới đều không mặc gì a. Nếu không cẩn thận đυ.ng tới, sẽ rất xấu hổ a!
Nhưng cô ấy trông rất đáng thương. Nghệ Tử nhịn không được có chút đau lòng, cắn môi rối rắm một trận " Được thôi"
Nói xong, Nghệ Tử duỗi tay ôm Trương Ất Nhu từ phía sau, hạ thân tức khắc cứng đờ mà cố gắng bảo trì khoảng cách an toàn.
Nghệ Tử thực mau đã ngủ, cho nên không biết được Trương Ất Nhu quay lại về phía ngực cô. Khuôn mặt xinh đẹp kia thậm chí còn còn chôn vào trong bộ ngực mềm mại no đủ của cô.
Càng sẽ không biết, đôi chân thon dài của Trương Ất Nhu gác lên đùi cô. Lại thêm, cái hạ thể phấn nộn mệ người kia liền dán vào đùi thịt của cô.
Tư thế này đã giữ rất lâu, sau lại bởi vì thấy trong l*иg ngực quá mềm mại, xoay người chặn nữ sinh kia. Tay nhỏ còn ở trên người cô ấy sờ loạn một hồi, từ phía trên sờ xuống phía dưới. Sờ đến hạ thể đang ướt dầm dề mới giật mình tỉnh.
"Chị tỉnh rồi sao?" Trương Ất Nhu tựa hồ đã tỉnh từ sớm, ánh mắt mê ly nhìn Nghệ Tử.
Nghệ Tử giống như điện giật từ trên xuống dưới, cùng Ất Nhu kéo xa khoảng cách. "Chúng ta sao lại thế này?"
Cô chân chính muốn biết chính là, Trương Ất Nhu chuyện này là như thế nào
Kết quả đối phương chậm rãi mở hai chân, đối mặt với Nghệ Tử khẽ vuốt lấy hoa huyệt chính mình, trả lời :" Nhu Nhu thích nɠɵạı hình của chị, rất thích a. Cho nên chị đè lên trên người Nhu Nhu, thậm chí ȶᏂασ Nhu Nhu, cũng được