- Ai có thể khiến Văn Thái Đình kêu bằng Tích sư thúc…?
Từ Tử Lăng đáp:
- Hắn có ngoại hiệu là Vân Vũ Song Tu tên là Tích Thủ Huyền. Ta trong lúc giả làm Nhạc Sơn có nghe được từ chỗ của Vu Ô Quyển và An Long. Lâm Sĩ Hoành là đồ đệ của hắn, người đó tại Ma môn cũng có địa vị lắm.
Khấu Trọng hân hoan nói:
- Vậy thì khẳng định Lâm Sĩ Hoành là người của Âm Quý phái, thủ đoạn hành sự của người này hèn hạ đến cực điểm, chúng ta sau này phải tìm cơ hội đánh hắn một trận.
Từ Tử Lăng nói:
- Chuyện đó để sau hẵng tính. Hiện tại chúng ta phải làm sao đây? Nếu cứ tiếp tục cật lực bám sát vào thân thuyền thế này, không đầy vài giờ là chúng ta có thể kiệt sức rồi.
Khấu Trọng thở dài đáp:
- Mọi người đều mở to mắt mà nhìn, ta cũng không biết phải làm sao nữa. Hắc! Chi bằng chúng ta đục một lỗ trên mạn thuyền rồi chui qua coi bọn chúng đang làm trò gì, trên thuyền nhất định có ánh sáng có thể nhìn thấy mọi việc, nói không chừng còn nhìn thấy ai tới nữa.
Từ Tử Lăng nghĩ tới mấy chục thùng gỗ đào lúc trước, gật đầu nói:
- Theo ngươi tính toán thì cũng đến gần mười cách rồi, cách nào cũng không lên thuyền được, hay là cứ đục một lỗ chui vào. Ngươi chọn địa điểm đi!
Khấu Trọng còn chưa kịp chọn vị trí thì thuyền đột ngột giảm tốc độ, hai gã ngạc nhiên nhìn qua chỉ thấy phía trước đèn đuốc sáng rực, chí ít cũng có bốn chiến thuyền xếp thành hình chữ nhất, tuy chưa thể chắn ngang cả mặt sông rộng bao la, nhưng cũng tạo thành thế uy hiếp rất lớn.
Nước sông chảy rất xiết, mặc dù đoạn này khá tĩnh lặng, nhưng muốn trên đoạn sông này bảo trì trận thế lại vào lúc trời tối đen quả thật không dễ. Bên kia có thể giữ được đội thuyền chắn ngang sông như vậy tất có cao thủ lái thuyền chứ không phải hạng tầm thường. Lúc đó do khoảng cách hai bên quá gần, hai gã lại bị ánh đèn chói mắt nên đều không nhìn rõ được kì hiệu của bốn chiếc thuyền này.
Khấu Trọng ngạc nhiên nói:
- Bạch yêu nữ bất luận là thân phận yêu nhân Âm Quý phái hay ái thiếp của Tiền Độc Quan, ả không đụng đến người ta đã là chuyện tốt, còn ai dám đụng đến ả?
Từ Tử Lăng đối với thủy chiến cũng có chút kiến thức thấy vậy nói:
- Đối phương đã chiế được cái lợi thuận dòng, cứ giữ và lợi dụng lợi thế này nếu xảy ra giao tranh thì Bạch yêu nữ chịu thiệt là cái chắc. Ha! Chúng ta có nên nhân lúc đối phương tập trung chú ý phía trước mạo hiểm lần theo đuôi thuyền mà lén lên thuyền không?
Khấu Trọng cau mày nói:
- Vào trong khoang thì không có khả năng, nhưng luồn ra phía sau thì không ai cản được chúng ta, đi thôi! Thuận tiện tra xem mấy chục thùng đồ đó có phải muối không.
Cả hai tức thì hành động.
Sáng hôm nay hai gã ở bến đò đã nhìn thấy thủ hạ của Bạch Thanh Nhi cùng với Hải Sa bang khiêng những thùng gỗ đó xuống phía đuôi thuyền, vậy tiềm nhập phía trước hoặc giữa thuyền tất nhiên là dễ hơn nhiều.
Hai gã lần theo đuôi thuyền xoay mình phóng lên sàn thuyền, người trên thuyền đều tụ tập ở đầu thuyền, bọn người làm cũng chỉ chú ý đến đoàn thuyền phía trước, lại thêm hai gã thân thủ cao minh, thần bất tri quỷ bất giác mở nắp khoang thuyền, thoắt cái đã chui xuống chỉ thấy xếp chồng chất trong khoang là những thùng gỗ đó, quan thuyền từ từ dừng lại.
Một giọng nam bình hòa thâm trầm xa xa từ phía trước truyền lại:
- Già Lâu La Vương tọa hạ hữu thừa tướng Tôn Hóa Thành chúc Thanh Nhi phu nhân an hảo!
- Thì ra là Tôn thừa tướng, bày thành thuyền trận chắn ngang sông thế này để hỏi thăm người ta, Bạch Thanh Nhi ta lần đầu mới gặp. Không biết đây có phải phương thức nghênh khách đặc biệt của Già Lâu La Vương không?
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng đưa mắt nhìn nhau cùng cảm thấy kì quái. Già Lâu La vương nổi danh tàn ác Chu Xán này chiếu lí hiện đang khai chiến với Tiêu Tiễn, lại kết thù oán sâu đậm với Phi Mã Mục Trường, gặp phải quân Giang Hoài thì thật không biết phải chạy đi đâu, có thể nói là ba bề thụ địch, chỉ còn có chỗ thông minh là chưa gây tội ác gì ở trọng trấn mang tính chiến lược phía Bắc là thành Tương Dương của Tiền Độc Quan mà thôi, giờ lại muốn đi chặn quan thuyền của Bạch Thanh Nhi thật là không hợp tình lí.
Khoang thuyền phía sau tuy tối đen, nhưng không làm khó được cặp mắt tinh tương của hai gã, chỉ nghe bằng tai đã biết trong mấy thùng này không có người núp, nếu không chắc chắn hai gã đã nghe thấy tiếng hô hấp.
Tôn Hóa Thành lạnh nhạt đáp:
- Phu nhân trách rất phải, Hóa Thành thật có nỗi khổ trong lòng, nhưng đã nhận lời người, không thể không đến hỏi phu nhân một câu.
Bạch Thanh Nhi lấy làm lạ hỏi:
- Tôn thừa tướng muốn hỏi câu gì?
Tôn Hóa Thành đáp:
- Chỉ là muốn hỏi Thanh Nhi phu nhân, không biết Liên Nhu công chúa có ở trên thuyền của phu nhân không?
Khấu Trọng cảm thấy hổ khẩu của Từ Tử Lăng khẽ run lấy làm ngạc nhiên hỏi:
- Ngươi biết công chúa gì đó là ai à
Gần chỗ đầu thuyền bỗng vang lên một tràng cười như tiếng chuông ngân của Bạch Thanh Nhi, ả giễu cợt nói:
- Chuyện này thật là kì lạ, ta chỉ biết quý quốc có một vị công chúa xinh đẹp, chứ chưa từng nghe qua vị Liên Nhu công chúa này, Tôn Thừa Tướng tìm người sao lại tìm đến thuyền của nô gia chứ? Không biết là được ai nhờ cậy vậy?
Tôn Hóa Thành đáp:
- Nếu là như vậy xin phu nhân thứ Hóa Thành tội vô lễ, còn việc chúng ta do ai ủy thác xin thứ Hóa Thành không tiện tiết lộ, phu nhân xin cứ tự tiện!
Trong khoang thuyền Khấu Trọng và Từ Tử Lăng nghe vậy bèn quay mặt nhìn nhau hoàn toàn không hiểu, Tôn Hóa Thành thanh thế hung hăng đến mở miệng đòi người, nhưng Bạch Thanh Nhi chỉ phủ nhận một câu thì đã vội ngoan ngoãn đánh trống rút lui, thật so với việc bọn chúng bày thuyền trận ngăn sông không hợp tình hợp lí chút nào.
Từ Tử Lăng hạ giọng nói:
- Liên Nhu chính là nữ nhi của quốc sư Tây Đột Quyết Vân Soái người Ba Tư, là nghĩa nữ của Thống Diệp Hộ, ta ở Thành Đô đã từng cùng nàng ta giao thủ, võ công cao cường, khinh công tuyệt diệu. Lúc đó nàng ta chung bọn với An Long và Chu Mị, không ngờ lại bị Âm Quý phái bắt giam.
Quan thuyền lại tiếp tục tiến tới, nhưng hai gã cảm thấy không khí có phần dị dạng, trên thuyền có cả trăm người nhưng không ai nói với ai câu nào, không khí trầm muộn khẩn trương. Hai gã dù dỏng tai lắng nghe, cũng không nghe được đối thoại của Bạch Thanh Nhi và Văn Thái Đình
Khấu Trọng chau mày nói:
- Ta dám khẳng định Liên Nhu đang ở trên thuyền này, Tôn Hóa Thành chỉ là ném chuột sợ vỡ đồ nên mới không dám cho thuyền đội tấn công mà dùng một chiêu rung cây nhát khỉ, tốt nhất là làm cho Bạch Thanh Nhi lo lắng mà chuyển người đi bằng đường bộ thì bọn chúng có thể ra tay chặn đánh.
Từ Tử Lăng lắc đầu đáp:
- Nếu muốn cướp người, tốt nhất là ra tay trên mặt sông, mục tiêu đơn giản chính xác. Chiêu này của Tôn Hóa Thành cực kì lợi hại, cao thâm khó dò, dù chúng ta là hai kẻ ngoài cuộc cũng không nhìn ra được thủ đoạn của hắn, cứ theo cách ăn nói của hắn thì người này tài trí thật không thể xem thường.
Khấu Trọng ngẫm nghĩ nói:
- Mỹ nữ Ba Tư bị bắt tại Thành Đô sao lại có thể xuất hiện trên thuyền qua Cửu Giang đi Tương Dương chứ? Hai bên vốn nửa điểm liên quan cũng không có, hơn nữa Tôn Hóa Thành làm sao có được tình báo chính xác như vậy chứ? Ngươi đem chuyện tình cờ gặp Liên Nhu thuật lại ta nghe thử xem.
Sau khi Từ Tử Lăng kể qua một lượt, Khấu Trọng như giật mình tỉnh mộng nói:
- Âm Quý phái nhất định là muốn cấu kết với Đông Đột Quyết!
Từ Tử Lăng lúc đầu ngạc nhiên nhưng sau đó cũng phải công nhận suy luận của Khấu Trọng rât có đạo lí. Vô luận Đông hay Tây Đột Quyết đều có dã tâm xâm lấn Trung Thổ, địch nhân chân chính của chúng chính là những bá chủ cát cứ xưng vương. Ở Trung Nguyênời buổi loạn lạc này bọn người như Lưu Vũ Châu, Lương Sư Đô đối với người Đột Quyết đều phải cúi đầu xưng thần, dù cho có thế lực mạnh như Lý Uyên, Đậu Kiến Đức, Đỗ Phục Uy cũng không dám chính diện xung đột với người Đột Quyết, đều phải dùng sách lược kính nhi viễn chi. Âm Quý phái từ lâu đã có truyền thống câu kết ngoại nhân, lúc trước là câu kết với người Thiết Lặc, nhưng sau khi Khúc Ngạo bại dưới tay Bạt Phong Hàn chuyện này đã kết thúc, Âm Quý phái giờ muốn lôi kéo Đông Đột Quyết cũng là chuyện đương nhiên. Chỉ có điều khó đoán là Âm Quý phái trong tình huống này lại dám mạo hiểm đắc tội với Thống Diệp Hộ và Vân Soái mà tiềm nhập Ba Thục bắt Liên Nhu mang tới Tương Dương giao cho Đông Đột Quyết Khả Hãn Đột Lợi.
Theo đó mà suy thì chắc là An Long và Chu Xán đã câu kết với Tây Đột Quyết, vì vậy Tôn Hóa Thành mới bày trận ngăn sông để đòi người.
Phong vân hiểm ác trong đấu tranh chính là ở lúc tiến hành, vì có kẻ thâm hiểm như An Long tất Âm Quý phái phải phái người có thân phận bí mật tham gia hành động, như vậy Âm Quý Phái sau này không thể bảo trì hành tung ẩn bí như trước đây nữa.
Người tuy ở trong tay của Bạch Thanh Nhi nhưng bọn chúng rõ ràng khó chiếm thế thượng phong, vì nếu có kẻ muốn đến cướp người tất sẽ đến với khí thế như lôi đình vạn quân, cho dù trên thuyền ngoài Bạch Thanh Nhi còn có tam đại nguyên lão cao thủ cũng khó mà kháng cự được. Vì vậy chúng mới cần „Vân Vũ Song Tu“ Tích Thủ Huyền dọc đường tiếp ứng, chỉ là không nghĩ đến Tôn Hóa Thành lại xuất hiện tại thủy vực do Tiêu Tiễn khống chế, tựa như biết rõ đường đi nước bước của chúng như lòng bàn tay.
Những ý niệm trên nhất nhất thoáng qua óc hai gã như điện quang hỏa thạch, lập tức những sự tình trước nay chưa minh bạch đều nhất thời thông suốt.
Từ Tử Lăng nói:
- Âm Quý phái và Đông Đột Quyết liên kết rất có thể là do Ma Sư Triệu Đức Ngôn móc nối.
Khấu Trọng nói:
- Cần gì tới Triệu Đức Ngôn, nhớ ngày trước ở Lạc Dương, Đột Lợi thấy sắc đẹp của yêu nữ thì đã tỏ ra mê mẩn, đôi cẩu nam cẩu nữ này cùng một giuộc tất nhiên là hợp nhau rồi.
Từ Tử Lăng nói:
- Âm Quý phái đưa được Liên Nhu đi xa như vậy tới được nơi này, trong đó nhất định tốn rất nhiều công phu, chuyện chỉ thiếu chút nữa là thành công, nhưng lại bị chặn ở đây, thật là ngoài dự liệu của chúng. An Long dù là lão hồ li sợ cũng chưa nghĩ tới điều này. Vậy vấn đề xuất hiện ở chỗ nào? Có khi nào Âm Quý phái có nội gian không?
Khấu Trọng cười nói:
- Chúng ta đúng là tự dọa mình, sao lại phí thần đi lo chuyện của bọn chúng chứ, chi bằng làm anh hùng cứu mỹ nhân, đồng thời hãm hại ả Thanh Nhi yêu nữ đó một phen.
Từ Tử Lăng ngẫm nghĩ rồi nói:
- Sao chúng ta không ngồi yên xem kì biến? Ta khẳng định Tôn Hóa Thành còn có chiêu sau nữa, chúng ta mà ra tay bất quá chỉ là vì Chu Xán đánh trận đầu thôi.
Bỗng có tiếng chân người vang lên, chứng tỏ có người đang đi ở khoang thuyền phía trên về hướng hai gã.
Khấu Trọng quay qua nói:
- Nắp khoang mà mở, chúng ta đồng thời xuất thủ, bắt đại một người để hỏi rồi tính tiếp.
Từ Tử Lăng cảm thấy thích thú, bằng năng lực hai gã liên thủ, lại vào lúc đối phương không kịp phòng bị, dù kẻ tới có là Chúc Ngọc Nghiên thì cũng phải bị thiệt thòi lớn.
Tiếng chân bỗng dừng lại phía trên hai gã. Chỉ nghe thanh âm của Bạch Thanh Nhi nói:
- Nếu bán được số pháo hoa và hỏa khí này chúng ta sẽ thu không ít tiền, vậy mà bị hủy đi thì thật là đáng tiếc.
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng giật mình kinh hãi, nói như vậy trước mắt hai gã là cả một kho hỏa dược, thứ đồ này phóng lên trời cố nhiên là xán lạn đẹp mắt, nhưng tại một chỗ kín như bưng thế này mà đốt lên thì thật không phải chuyện đùa, dù có luyện thêm một trăm năm công phu thì cũng nuốt không trôi. Pháo hoa, hỏa tiễn của Giang nam nổi tiếng toàn quốc, Hải Sa Bang hoạt động ở một giải Giang Nam, do bọn chúng cung cấp thứ yên hoa hỏa khí này cho Bạch Thanh Nhi cũng rất hợp lí. Chuyện đó thật ngoài dự liệu, chẳng trách Lôi Cửu Chỉ đã đoán sai.
Một giọng trầm thấp già cỗi của một nữ nhân nói:
- Số hỏa khí này uy lực kinh nhân, ta thấy còn quan trọng hơn Liên Nhu, hiện tại hành tung chúng ta đã bị bại lộ, nếu chỉ có thể bảo tồn được một trong hai, ta cho là nên lấy số hỏa khí này làm trọng, Đình trưởng lão thấy thế nào?
Một giọng nữ nhân kì lạ khác lên tiếng:
- Ta đồng ý vời cách nhìn của Hà trưởng lão, bất quá bằng thực lực của chúng ta nói không chừng có thể bảo tồn được cả hai, chỉ cần dụ địch nhân đi thì số hỏa khí này có thể an toàn đến được Tương Dương.
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng đưa mắt nhìn nhau, đều thấy được ý nghĩ ngờ vực trong lòng đối phương. Thứ hỏa khí này chỉ trong hoàn cảnh nhất định mới phát huy được tác dụng như dùng để hỏa thiêu kho lương của địch, nếu dùng trong tình huống hai quân đối lũy thì tác dụng chỉ hữu hạn mà thôi. Nhưng hiện tại Bạch Thanh Nhi xem trọng số hàng này còn hơn nhân vật trọng yếu là Liên Nhu thì thật chẳng hợp tình lí.
Thanh âm Văn Đình nói:
- Ý của Vân trưởng lão chính hợp ý ta, vì số hỏa khí này chúng ta nhất định không nên tác chiến trên sông, phương pháp duy nhất là chia làm hai đường mà đi. Chúng ta sẽ đưa Liên Nhu đi theo đường bộ, dụ chủ lực của địch nhân theo, còn Thanh Nhi phu nhân theo thuyền đi Tương Dương, nói không chừng cả hai bên đều giữ được.
Bọn chúng tuy dùng công phu Tụ Âm Thành Tuyến để nói chuyện nhưng do cự li quá gần hai người Khấu Từ đều nghe không sót một chữ
Bạch Thanh Nhi nói:
- Hỏa khí mất có thể mua lại, nhưng người mất rồi thì khó mà bắt lại được, chúng cũng khó ăn nói, giao người chậm trễ sư tôn sẽ trách tội ta. Vì kế sách chu toàn xin để Thanh Nhi cùng ba vị trưởng lão áp giải người bằngường bộ, hoặc giả có thể nhất cử lưỡng đắc khiến địch nhân không chú ý đến chiếc thuyền này nữa, Chu Xán dù sao cũng phải nể mặt Độc Quan một chút.
Văn Đình nói:
- Đây quả là biện pháp tốt có thể dùng được, cứ quyết định vậy đi!
Tiếng chân đi xa dần.
Khấu Trọng ghé miệng sát tai Từ Tử Lăng hỏi:
- Làm sao đây?
Từ Tử Lăng thấy hai mắt gã sáng rực lên, bèn mỉm cười nói:
- Muốn làm tiểu tặc đi trộm hỏa khí à?
Khấu Trọng hưng phấn nói:
- Nhân tiện cùng người cạnh tranh xem ai cứu được mỹ nữ Ba Tư.
Từ Tử Lăng lắc đầu nói:
- Số hỏa khí này nặng trên vạn cân, chúng ta làm sao chuyển đi?
Khấu Trọng đáp:
- Đợi chúng yêu phụ yêu nữ đi rồi, chúng ta xuất thủ chế phục bọn người trên thuyền làm cho chúng bất tỉnh rồi lái thuyền tới một nơi hẻo lánh, đưa hàng lên bờ kiếm chỗ giấu cho kĩ, lại ghé một chỗ khác kiếm người lái thuyền, sau đó thì giương buồm đi về phía bắc, có bao xa thì đi bao xa, tới lúc đó mới tính tiếp phải làm sao
Từ Tử Lăng chau mày nói:
- Vì mớ hỏa khí này bỏ mà nhiều công phu như vậy đáng sao?
Khấu Trọng đáp:
- Ta cũng không biết, nhưng thấy yêu phụ yêu nữ xem trọng chúng như vậy, nhất định chúng có giá trị rất lớn, người ai mà không tham, đúng không?
Thân thuyền bỗng nhiên rung lên dữ dội, thuyền đi chậm hẳn lại, như là để vượt qua đoạn sông chảy xiết.
Đột nhiên có tiếng kêu thảm thiết phá tan bầu không khí tĩnh lặng, tiếp theo là hàng loạt tiếng quát mắng giận dữ. Hai gã ngạc nhiên nhìn nhau một cái rồi không cố kị gì nữa nâng nắp khoang thuyền lên thò đầu nhìn ra ngoài. Chỉ thấy quan thuyền quả nhiên đã đến chổ thác nước hiểm trở, hai bên đều có đá nhô ra, sóng vỗ ầm ầm, hình thế hiểm ác.
Dưới ánh đèn sáng rực, trên thuyền bóng người chuyển động hoảng loạn, đao quang kiếm ảnh, loạn thành một khối, ngươi truy ta đuổi, nhất thời cũng không biết có bao nhiêu địch nhân nữa.
Khấu Trọng dẫn đầu nhả lên sàn thuyền nói:
-Chúng ta nhảy lên cột buồm xem náo loạn được không?
Từ Tử Lăng gật đầu đồng ý, không nói tiếng nào đã triển khai thân pháp, trong chớp mắt đã nhảy lên đỉnh cột buồm chổ vọng canh, kinh hãi phát giác thi thể kẻ phụ trách vọng canh nằm phục trên lan can, vết thương trí mạng là do một mũi tụ tiễn c trên yết hầu.
Khấu Trọng đem thi thể hắn vứt xuống đại giang chắt lưỡi nói:
- Người này cho dù tại đỉnh thuyền phát tiễn thì khoảng cách ít nhất cũng là năm trượng, y chỉ dùng thủ kình bắn một tụ tiễn ngắn đi xa như vậy, quả thật lợi hại.
Từ Tử Lăng dụng song mục tìm kiếm khắp nơi bên dưới nhưng không tìm thấy kẻ tập kích, chỉ thấy người trên thuyền lần lượt tiến vào phía trong khoang thuyền, nhưng bên trong thuyền lại không hề nghe tiếng binh đao giao kích, thật khiến người ta phải nát óc suy nghĩ.
Khấu Trọng lại nói:
- Cái xác này đã lạnh, hiển nhiên đã chết lâu rồi, hây....
-Keng!
Một tiếng va đập lớn vang lên thu hút hoàn toàn sự chú ý của hai gã, hai gã định thần nhìn xuống thì thấy một đạo nhân ảnh phá một bên cửa thuyền, theo hành lang mé tả mạn thuyền mà chạy, sau đó phi thân lên vọng đài, bốn gã đại hán đang thủ tại đó bị hắn dùng trọng thủ tay phải quăng, tay trái ném, giống như đang cùng hắn luyện quyền cước vậy.
Ba đạo nhân ảnh cùng phá cửa mà ra, một người là Bạch Thanh Nhi, hai người kia thân pháp nhẹ nhàng mặt mày ảm đạm, chính là trưởng lão cao thủ của Âm Quý Phái, cũng không biết là hai người nào trong bọn Văn Thái Đình, Hà trưởng lão và Vân trưởng lão.
Hai gã thấy vậy hết sức ngạc nhiên, thì ra tới tập kích chỉ có một người nhưng lại có khả năng đã hạ sát hay đả thương một vị trưởng lão cao thủ. Nhìn kỹ một chút thì thấy người này thân hình khôi ngô, mặc áo choàng dài lấp lánh ánh vàng, khi hắn di chuyển áo cũng phấp phới bay theo như một áng mây vàng trông cực kỳ đẹp mắt. Từ góc độ hai gã đang đứng nhìn xuống vốn không thấy được mặt người này chỉ thấy thân hình cao lớn của hắn không giống nhân sĩ trung thổ.
Chợt vang lên hai tiếng kêu thảm, đã có hai người ngã xuống dưới chưởng pháp lăng lệ như lôi đình thiểm điện của hắn. Người thứ ba đá mạnh vào tiểu phúc của hắn, lập tức cả người như bị máy bắn đá bắn lên, bay lên cao mấy trượng rơi xuống sông chìm vào những ngọn sóng bạc đầu.Hai người Khấu Từ ở cách đó tới tám trượng cũng loáng thoáng nghe được tiếng thịt nát xương gẫy, có thể thấy công lực người này mạnh cỡ nào.
Hắn dường như muốn hí lộng bọn Bạch Thanh Nhi ba người, thoắt trái thoắt phải, chỉ chuyên chọn những chổ đông người mà hạ thủ, hễ xuất thủ là có kẻ tán mạng. Thế nhưng bọn Bạch Thanh Nhi lúc nào cũng là thiếu một chút mới bắt được hắn, người có thân thủ cao minh như vậy thật khó mà tin được.
Khấu Trọng trợn mắt nhìn hắn mặc sức tung hoành, từ đầu thuyền giết đến cuối thuyền, hắn thoắt một cái phá khoang thuyền mà vào, thoắt một cái lại phá một lỗ bên thân thuyền mà ra, bọn Bạch Thanh Nhi nửa điểm cũng không đụng được đến hắn, trên thuyền khắp nơi đều là xác chết.
Một nhóm người tụ lại giao tranh với hắn bị hắn giết chết, những người còn lại đã mất hết ý chí, cũng không biết ai đã quay đầu trước, bọn chúng bèn hè nhau tìm đường đào sanh, không dám ứng chiến nữ
Bạch Thanh Nhi hô lên một tiếng lăng không bay đến. Hai trưởng lão chia hai bên bao vây hắn, hiển nhiên đã động chân nộ.
Hắn cười lên một tràng dài, phi thân lên cao, bất ngờ lăng không chuyển hướng, tránh được một chiêu của Bạch Thanh Nhi, hướng về phía bọn người kia, bọn kia lập tức hoảng sợ bỏ chạy.
Khấu Trọng thở ra một hơi hàn khí nói:
- Người này khinh công cực cao, có thể nói là đứng đầu thiên hạ!
Từ Tử Lăng trầm giọng nói:
- Ta nhận ra thân pháp của hắn cùng đường với Liên Nhu, nhất định là quốc sư của Tây Đột Quyết Vân Soái.
Khấu Trọng còn chưa có cơ hội đáp lời thì „Đùng“ một tiếng, quan thuyền va mạnh vào đám loạn thạch bên bờ sông, cột buồm lập tức gãy đoạn mang theo hai gã rơi xuống sàn thuyền.