Đại Đường Song Long Truyện

Chương 322: Biểu lộ tâm tình

Trước Sau

break
Trận chiến tối qua đối với hai gã quả là có tác dụng “thôi sanh”. Dù là Tống Khuyết hay Ninh Đạo Kì trong quá trình tu luyện cũng không thể nào tìm được đối thủ ngang tài ngang sức như cặp đôi Khấu Trọng và Từ Tử Lăng. Hai gã có thể vì đối phương tận tình cuồng công thí chiêu, đồng thời lại chỉ rõ cho đối phương biết những điểm còn khiếm khuyết mà mình phát hiện được, lại có thể thành tâm tiếp nhận những lời trung ngôn nghịch nhĩ đó. Vì vậy trận chiến đó quả là có ý nghĩa vô cùng quan trọng và sâu xa đối với hai gã.

Từ Tử Lăng vào đến sảnh đường thì thấy Lâm Lãng và Công Lương Ký đã chuẩn bị xong hành trang thật đơn giản, đang cùng nhau ngồi quanh một bàn tròn vui vẻ dùng bữa sáng.

Khấu Trọng đang cởi trần để Lôi Cửu Chỉ thoa rượu thuốc lên mấy chỗ cơ bị đau cho gã. Mùi rượu thuốc hòa với mùi cơm nồng ấm tràn ngập cả sảnh đường, tràn đầy không khí sinh hoạt đầm ấm.

Thấy gã tới Khấu Trọng than oán:

- Bình thường trông tên tiểu tử nhà ngươi ôn hòa nho nhã. Không ngờ tối qua lại như thằng điên, cứ nhè ta mà đập. Thật là còn thảm hơn huyết chiến sa trường nữa.

Từ Tử Lăng nghe những lời lẽ khoa trương của gã lại nảy sinh cảm giác ấm áp thân thiết hết sức quen thuộc, bèn ngồi xuống bên cạnh gã, đưa tay bốc một cái mãn đầu, cắn một miếng vừa nhai vừa nói:

- Chuyện này thật kì quái phi thường, ta cũng cảm thấy cả người đều đau nhức. Trước nay, bất luận chiến đấu kịch liệt thế nào, chỉ cần không phải thực sự thụ thương thì ngủ một đêm thức dậy là hết chuyện. Lần này lại không như vậy.

Khấu Trọng hưởng thụ cảm giác khoan khoái vì Lôi Cửu Chỉ xoa bóp bờ vai rộng của gã, gật đầu nói:

- Ta cũng đã nghĩ qua vấn đề này rồi, phải chăng do “chân khí” của chúng ta đồng ch đồng tính nên nếu mang ra đánh nhau thì khó mà phát huy công hiệu tự liệu thương?

Từ Tử Lăng trầm mặc, lại chờ Lôi Cửu Chỉ “thị hầu” Khấu Trọng xong mới đột ngột từ trong bọc rút ra một bao được gói bằng giấy dầu đựng di quyển của Lỗ Diệu Tử, đưa đến trước mặt Lôi Cửu Chỉ nói:

- Nếu hôm nay Lôi đại ca không đi tham gia Thiên Cửu đại hội thì mấy thứ trong này đều là của huynh.

Khấu Trọng nhìn cái gói khó mà đoán biết bên trong chứa gì đó, bất chợt liên tưởng đến phong thư mà Lý Tú Ninh nhờ Thương Tú Tuần chuyển cho gã vẫn chưa mở ra xem. Từ lúc đào sinh trên biển đến giờ gã vẫn chưa dám đụng đến nó, ngay cả bản thân gã cũng không hiểu sao mình lại có tâm thái như vậy.

Lôi Cửu Chỉ ngạc nhiên nói:

- Bên trong là cái gì vậy?

Từ Tử Lăng nhẹ nhàng nói:

- Huynh là đại sư đổ bác, cái bao này cũng giống như xúc xắc bị nắp chung che lại, cách đặt đã rõ rồi, huynh có muốn cùng ta đánh một ván không?

Lôi Cửu Chỉ cười khổ nói:

- Nhanh như vậy đã dám khiêu chiến với sư phụ rồi. Ai! Ngươi không muốn ta tối nay đi thì ta không đi ! Lão ca đương nhiên tin tưởng hai người chỉ là nghĩ cho ta mà thôi.

Khấu Trọng vỗ mạnh một cái làm cả Lâm Lãng và Công Lương Ký đều giật mình la hoảng một tiếng, gã

- Quả nhiên là cao thủ đổ bác, huynh thắng rồi! Trong đó chính là thủ quyển của sư phụ huynh, bảo đảm huynh xem qua là thích thú đến không nỡ rời tay.

Lôi Cửu Chỉ chấn động cả người, lộ ra thần sắc không dám tin là thật, lập tức mở bao ra xem, thần tình kích động vuốt ve di quyển, nói không thành lời.

Từ Tử Lăng nói:

- Đã đến lúc lên đường rồi!

o0o*

Từ Tử Lăng, Khấu Trọng và Lôi Cửu Chỉ ngồi trong một quán trà nhỏ gần bến đò đưa mắt tiễn thuyền của Lâm Lãng và Công Lương Ký rời bến. Từ, Khấu hai người đều được Lôi Cửu Chỉ dùng dịch dung thuật kế thừa được của Lỗ Diệu Tử cải trang biến thành hai gã đại hán thô kệch. Loại người này thường làm việc tay chân ở bến đò sẽ không gây chú ý cho người khác.

Sự thật thì với khả năng và công lực của Khấu Trọng và Từ Tử Lăng, trong lúc hai gã đề cao cảnh giác mà người khác muốn bí mật theo dõi thì còn khó hơn là lên trời nữa.

Lôi Cửu Chỉ như chưa quên được nỗi buồn li biệt, chỉ yên lặng uống trà.

Khấu Trọng tâm tình cao hứng, không nhịn được quay sang đùa với Từ Tử Lăng.

Từ Tử Lăng gác chân lên ghế, ra vẻ một hán tử thô lỗ, mục quang quét về phía quan thuyền của Bạch Thanh Nhi cách đó không xa. Gã nhìn thấy một nhóm khoảng mười mấy người đang khuân hàng hóa từng thùng từng thùng xuống thuyền, đoạn nói:

- Ngươi đoán xem bọn chúng vận chuyển hàng gì đến Tương Dương?

Lôi Cửu Chỉ nói:

- Chính là muối biển!

Khấu Trọng ngạc nhiên hỏi:

- Sao huynh dám khẳng định vậy? Nếu là muối sao lại đựng trong thùng gỗ mà vận chuyển, đựng trong bao không phải tốt hơn sao?

Lôi Cửu Chỉ thản nhiên nói:

- Mấy thùng gỗ đó đều là gỗ đào thượng đẳng, dùng làm thùng thì thật là đại tài tiểu dụng, chứng tỏ tuy bề ngoài là vận chuyển muối thật ra là vận chuyển gỗ. Bất luận công thành hay thủ thành đều cần dùng gỗ, nhưng dùng cách này thì có thể che mắt được người khác.

Từ Tử Lăng gật đầu nói:

- Mấy câu đó quả là có kiến thức, nhưng những thùng gỗ đó vẫn có thể đựng thứ khác, không phải muối biển.

Lôi Cửu Chỉ mỉm cười nói:

- Ta đưa ra phán đoán đó là vì hai nguyên nhân, thứ nhất là căn cứ vào trọng lượng của thùng gỗ, thứ hai là bọn đại hán kia là người của Hải Sa Bang. Bọn chúng không bán muối thì bán cái gì?

Khấu Trọng và Từ Tử Lăng đinh thần nhìn kĩ quả nhiên phát giác bọn đại hán đó trên cổ áo đều có thêu tiêu khí của Hải Sa Bang, không khỏi thầm tự mắng mình sơ ý một chặp, đồng thời cũng thấy kì quái.

Lý Tử Thông một lòng muốn câu kết với Tiêu Tiễn. Theo lý mà nói Tiêu Tiễn phải bất hòa với Trầm Pháp Hưng mới đúng. Sao lại để cho bọn nha trảo của Trầm Pháp Hưng là Hải Sa Bang trong địa phương của mình tự do hoạt động, mua bán làm ăn lớn như vậy.

Lôi Cửu Chỉ thấy hai gã không trả lời hạ giọng nói:

- Lão ca đi trước một bước đây, gặp lại ở Quan Trung nhé!

Nói xong cười ha hả bỏ đi.

Đợi sau khi bóng lưng của Lôi Cửu Chỉ ra khỏi quán trà khuất hẳn, Khấu Trọng mới nói:

- Cả ta cũng không nghĩ ra sao ngươi lại tùy tiện đem bí quyển của Lỗ đại sư tặng cho người khác. Tuy nói thằng cha họ Lôi kia có uyên nguyên với Lỗ tiên sinh nhưng nói cho cùng thì cũng chỉ là mới quen thôi!

Từ Tử Lăng suy nghĩ một lúc, cảm xúc nói:

- Mấy cuốn bí quyển đó ta đã đọc đến thuộc lòng rồi nên mới không muốn lưu lại bên người. Ai! Hoặc giả ta căn bản trừ tấm thân cô độc này không còn muốn có gánh nặng nào khác. Đừng nhìn ta như vậy, ta hoàn toàn không như ngươi tưởng tượng muốn xuất gia làm hòa thượng đâu. Nếu không thì việc Tứ Đại Thánh Tăng sinh cầm ta chính là một cơ hội tốt cho ta đem thân gửi nơi cửa thiền rồi.

Khấu Trọng cười khổ nói:

-Tên tiểu tử nhà ngươi lúc nào cũng làm ta lo lắng. Có phải ngươi đã gặp phải khúc mắt hoặc đả kích gì trong tình cảm rồi không, tại sao đối với sinh mệnh ngươi dường như còn tiêu cực bi quan hơn trước vậy?

Từ Tử Lăng lơ đãng nhìn mấy con thuyền tản mác qua lại trên sông, chầm chậm nói:

- Hoặc giả đối với nhiều sự việc, ta và ngươi đều khác biệt với người thường. Thực chất chúng ta đều không thể tự tìm hiểu mình. Đối với sinh mệnh lại càng không hiểu rõ. Sinh mệnh rốt cuộc là cái gì, kết quả của sinh mệnh là gì? Mỗi người trong đời cuối cùng đều phải đối diện với hai loại hiện thực bên trong và bên ngoài, bất luận Trọng thiếu gia ngươi thần thông quảng đại đến thế nào cũng chỉ có thể dựa vào chút dấu vết bên ngoài mà phán đoán tình huống bên trong của ta, đoán ra được cũng là thứ đã bị bóp méo đi rồi. Nói rộng hơn, ngươi chỉ có thể xuất phát từ góc độ tưởng tượng của bản thân mà đi tìm hiểu sinh mệnh của người khác. Mỗi cá nhân đều là độc nhất vô nhị, cho nên chúng ta nhất định là không hiểu rõ người khác được.

Khấu Trọng ngẩn người ngẫm nghĩ một lúc, gật đầu nói:

- Những lời ngươi nói thật có đạo lý, ta quả thật là không hiểu ngươi, chí ít cũng chưa từng nghĩ qua là ngươi lại có cách nghĩ như vậy. Bất quá loại sự tình này một khi đã hiểu thấu thì tính nguy hiểm rất lớn, nó sẽ khiến ngươi có khuynh hướng sống cô độc, không dám vượt qua cửa ải đối nhân xử thế này.

Từ Tử Lăng mỉm cười nói:

- Yên tâm đi! Ta chỉ là nhất thời tình cảm bộc phát, sự thật là đã bị ngươi đoán trúng rồi. Ta ở Thành Đô đã bị tiếng tiêu của Thạch Thanh Tuyền câu dẫn, làm phát sinh cảm giác ái mộ nàng. Thế nhưng nàng lại nói với ta nàng sẽ ở vậy tới già, cái đó giống như là bị tạt một gáo nước lạnh vào mặt, hoàn toàn có thể so sánh với lúc ngươi bị Tống Ngọc Trí cự tuyệt. Chuyện này ta chỉ nói cho mình ngươi nghe thôi. Hắc! Nói xong thấy nhẹ nhõm hơn nhiều!

Khấu Trọng trong lòng nóng lên, nói:

- Nữ nhân miệng nói một đằng trong lòng lại nghĩ một nẻo, chỉ cần Lăng thiếu gia tích cực tranh thủ, bảo đảm Thạch Thanh Tuyền sẽ chống không nổi. Trong Cửu Tự Chân Ngôn đó chắc chắn phải có một chữ có thể dẫn xuất được ái niệm của người ta chứ.

Từ Tử Lăng cười, mắng gã một câu:

- Tích cực tranh thủ cái đầu ngươi.

Sau lại điềm nhiên nói:

- Đối với chuyện nam nữ chi tình ta là kẻ lười nhác, sinh mệnh chỉ chớp mắt là đã qua đi, bản thân mình đã không đủ còn nói gì đến việc sẻ chia với người khác. Duyên đến duyên đi cũng không ngoài chuyện đó.

Khấu Trọng đột nhiên hưng phấn vỗ vào vai gã một cái, vui vẻ nói:

- Bất luận thế nào cuối cùng cũng có nữ tử có thể làm ngươi động tâm. Vậy là ngươi có hi vọng không cần làm cao hiền ẩn sĩ ngạo thế lánh đời, sống những ngày đạm bạc chỉ có chim chóc làm bạn nữa. Ta với ngươi thật tương phản. Ta thấy sinh mệnh thật là dài, khó mà qua hết, phiền muộn nhất là mỗi ngày đều phải làm những chuyện nhàm chán mà hôm qua đã gặp rồi. Cho nên phải tìm một ý tưởng gì thật mới mà theo đuổi để giải muộn.

Từ Tử Lăng đột nhiên hỏi:

- Tối qua ngươi nói trong Tĩnh Trung Bát Pháp còn ba chiêu sau chưa nghĩ ra có phải thật không?

Khấu Trọng đáp:

- Làm sao là thật được. Ngươi biết rõ con người ta nói một là một nói hai là hai. Thế nhưng một là do có ngoại nhân ở đó, hai là ba chiêu này chính là hiểm trung cầu thắng, cần phải có quyết tâm cùng chết với địch mới có thể phát huy được. Thử hỏi ta làm sao sử ra những chiêu đó với ngươi chứ?

Từ Tử Lăng than:

- Nói thẳng ra tối qua ngươi thí chiêu với ta chỗ nào cũng có bảo lưu, nhưng so với Thiên Quân Tịch Ứng đã lợi hại hơn rất nhiều. “Bữa cơm” đó của Tống Khuyết chắc chắn sẽ khiến ngươi “no” suốt đời. Chỉ sợ ngươi gặp được Sư Phi Huyên và Tứ Tăng, đánh đến lúc sôi máu lỡ tay đả thương người, lúc đó thì mệt rồi.

Khấu Trọng cười nói:

- Yên tâm đi! Ta đâu phải hạng người không biết cân nhắc nặng nhẹ chứ. Huống hồ lần này là đấu trí chứ không đấu lực, nếu không bọn ta đâu cần ngồi ở đây chờ lên thuyền chứ.

Sau lại chau mày nói:

- Ngươi có phải cảm thấy chuyện này không hợp thường lí không? Sư Phi Huyên nếu muốn cản trở chúng ta bắc thượng, tự nhiên là phải theo sát hành động và hướng đi của chúng ta một khắc cũng không rời. Song ngươi lại không cảm giác ra được điều gì, ta cũng không phát giác được tình huống dị dạng gì. Rốt cuộc là chuyện gì đây, nàng có biết là chúng ta ở đây không?

Từ Tử Lăng gật đầu nói:

- Ta trong lòng cũng cảm thấy rất kì quái. Tối qua nàng đã lộ diện kêu Đỗ Phục Uy đến đổ trường tìm ngươi, theo ta thấy nàng ta sẽ đích thân truy cản bọn ta, nhưng bọn ta lại khẳng định là không bị nàng theo dõi. Huyền môn cao nhân như nàng, tâm linh xúc giác so với ta còn cao hơn, lại phối hợp với võ công siêu phàm nhập thánh. Cho nên có thể bọn ta như hai thằng ngốc bị người ta giám sát mà không biết.

Khấu Trọng khổ não nói:

- Vậy là tiêu rồi. Giả như bọn ta lặn xuống nước rồi một lát sau quan thuyền của Bạch Thanh Nhi rời đi, người có đầu óc một chút cũng biết được chúng ta đi nhờ thuyền của ả.

Từ Tử Lăng ung dung cười nói:

- Sư Phi Huyên tuy là tiên tử nhân gian nhưng đâu phải là thần tiên thật mà cũng chỉ là người mà thôi, cũng sẽ trúng kế, nếu không Thạch Chi Hiên đâu thể hoành hành thiên hạ mà không ai chế ngự được chứ. Hiện tại cách giờ khai thuyền còn nửa thời thần, chi bằng bọn ta cũng đường đường chính chính mua vé lên thuyền mà đi, xem thử nàng ta làm sao?

Khấu Trọng cả mừng nói:

- Chính hợp ý ta! Đi thôi!Khấu Trọng thất vọng trở về bên cạnh Từ Tử Lăng, hạ giọng nói:

- Con bà nó! Căn bản là không ai chịu khai thuyền hết. Nghe nói cái tên vô lại Chu Xán phong tỏa thủy đạo bắc thượng, Lâm Sỹ Hồng ở phương Nam lại không buôn bán với bất cứ ai, phía đông là quân Giang Hoài của lão gia, đến Tứ Xuyên chỉ có con thuyền lúc nãy của Lâm Lãng. Xem ra chỉ còn cách bỏ ra nhiều tiền mua một chiếc thuyền đánh cá mới được.

Từ Tử Lăng nói:

- Không nhất định phải ngồi thuyền. Chúng ta có chân có tay, đi bộ cũng được vậy, coi như thi thố cước lực với Sư Phi Huyên. Bọn ta giữa đường thì chuyển sang tiềm nhập thuyền của Bạch yêu nữ, như vậy có thể che mắt được người khác, đi thôi!

Hai gã dọc theo Trường Giang đi về phía tây, một hơi chạy khoảng 30 dặm, chạy đến đỉnh của một ngọn núi cao, hai gã nhìn nhau trong lòng đều cảm thấy vô cùng kinh hãi. Chính vì đối với Sư Phi Huyên hai gã hoàn toàn không phát giác được dộng tĩnh gì.

Khấu Trọng dõi mắt nhìn cả bốn phía bao gồm cả phía có dòng Trường Giang nước chảy cuồn cuộn nói:

- Ta có thể thập phần khẳng định là Sư Phi Huyên không theo dõi bọn ta. Nàng ta rốt cuộc muốn dùng thủ đoạn gì để đối phó bọn ta đây?

Từ Tử Lăng trong lòng chợt nhớ lại ngọc dung của Sư Phi Huyên và linh khí bức nhân của nàng, hít vào một hơi lương khí nói:

- Trước khi ta nhập Thục, Sư Phi Huyên từng nói với ta là năm đó Tứại Thánh Tăng truy sát Thạch Chi Hiên đã từng ba lần vây công hắn nhưng chỉ có thể khiến hắn bị thương mà bỏ chạy. Ta lúc đó không có lòng dạ nghĩ đến mấy câu này. Ngồi xuống hãy nói.

Hai gã bắt chéo chân ngồi xuống lưng tựa vào nhau, như vậy có thể nhìn được toàn bộ quang cảnh sơn lâm thảo dã xa gần, nếu có người tiếp cận chắc chắn không thể qua mắt hai gã.

Khấu Trọng nói:

- Ta hiểu ý ngươi, Thạch Chi Hiên hành tung ẩn bí như vậy, cũng như hiện tại không ai biết hắn ở đâu. Thế nhưng Tứ Đại Ngốc Đầu có thể ba lần vây công hắn, chứng tỏ Tứ Đại Ngốc Đầu có bí pháp truy tung rất hữu hiệu, dù là Thạch Chi Hiên cũng khó mà trốn được.

Từ Tử Lăng than:

- Phật môn tuy không chú trọng danh tiếng nhưng thật sự lại là bắc đẩu của võ lâm bạch đạo. Hãy nghĩ xem trong thiên hạ chùa hòa thượng, am ni cô nhiều như vậy, chỉ cần một phần vạn trong số hòa thượng ni cô đó biết võ công thì đã hết sức đáng sợ rồi. Lại tính thêm các môn phái bang hội có liên quan và các tín đồ thì có thể tạo thành một mạng lưới tình báo như thiên la địa võng rồi. Chỉ cần chúng ta tại bất cứ đại thành tiểu trấn nào xuất hiện cũng không qua được tai mắt của bọn họ. Trước mắt thì tưởng là ta ở trong tối địch ở ngoài sáng nhưng thực ra là địch ở trong tối còn chúng ta mới ở ngoài sáng.

Khấu Trọng than:

- Thật muốn cùng bọn họ chọi thẳng một trận thật ác liệt. Bất quá ngươi chắc chắn là không đồng ý

Từ Tử Lăng nói:

- Trận chiến này xem ra không thể tránh khỏi. Cho dù ta chuyện gì cũng không để tâm nhưng cũng không muốn bị người ta sanh cầm. Tiếp cận Quan Trung bọn ta rất nguy hiểm vì thêm một tên Lý tiểu tử. Theo ta, hùng tài đại lược của Lý tiểu tử so với lực lượng của phật đạo lưỡng môn hợp lại còn khó đối phó hơn. Bọn ta cứ thế này mà tiến thẳng vào Quan Trung liệu có phải là hành động bất trí không?

Khấu Trọng trầm mặc một lúc đoạn quả quyết nói:

- Chỉ cần ngươi nói một câu thì ta lập tức hủy bỏ hành trình đến Quan Trung.

Từ Tử Lăng mỉm cười nói:

- Ta chỉ là nhất thời cảm xúc bộc phát thôi. Từ trước đến nay bọn ta đã quen làm những việc mà người khác cho là ngu xuẩn bất kham rồi, ngại gì thêm lần này nữa chứ.

Khấu Trọng hào hứng nói:

- Cái đó kêu bằng “anh hùng sở kiến lược đồng”. Ta thực không chịu được bọn người tự cho là xuất thân từ võ lâm thế gia hay cao môn đại tộc có thế lực mà tác uy tác phúc. Lần này là thế lực của cả hai phương diện đó kết hợp thành quyền uy vô thượng, ta lại càng nhìn không thuận mắt. Hãy để hai huynh đệ chúng ta khiêu chiến với thứ quyền uy đó. Thời thế là do người có chí khí và năng lực tạo nên, chỉ có nhân tài đến từ nhân gian mới hiểu rõ nổi thông khổ của nhân dân. Lý tiểu tử cũng giống như Tần Thủy Hoàng hoặc Hạng Vũ, đều xuất thân từ hoàng tộc thế gia, nhưng tiểu đệ có điểm giống Hán Cao Tổ Lưu Bang. Cả hai đều là lưu manh không hơn không kém, không có thói xấu của bọn quyền quý. Hắc! Ví dụ như vậy thật không tệ

Từ Tử Lăng ngẫm nghĩ một lúc mới cười khổ nói:

- Ngươi thật sự có hứng thú làm hoàng đế sao. Sợ nhất là khi ngươi lên làm hoàng đế rồi thì học theo Dương Quảng không chịu an phận, nam chinh bắc thảo, ngày ngày lo tìm những trò mới mẻ quái dị mà chơi, như vậy là bách tính khổ rồi.

Khấu Trọng gãi đầu nói:

- Nói thật làm hoàng đế là chuyện hết sức buồn chán. Theo Lỗ Diệu Tử nói, Tần Thủy Hoàng đối với quốc sự bất luận việc lớn việc nhỏ y đều tự mình giải quyết. Mỗi ngày đều dùng một cái cân bằng đá để cân ra một lượng tấu chương nhất định, chưa phê duyệt xong thì chưa đi nghỉ. Tại đế vị mười hai năm thì có đến năm năm là ra ngoài tuần thú.

Từ Tử Lăng nói:

- Ta thật khó mà tưởng tượng ngươi lại siêng năng được như vậy. Nhưng cho dù ngươi có siêng năng đi nữa bách tính cũng chưa chắc được hưởng ân huệ. Đánh thiên hạ là một chuyện, trị thiên hạ lại là chuyện khác. Ngươi hoặc giả có thể là một thống soái thiên hạ vô song nhưng chưa chắc là một trừ quân trị quốc tốt. Ngươi đã nghĩ qua vấn đề này chưa?

Khấu Trọng cười khổ nói:

- Ngươi nhắc nhở ta thường xuyên như vậy, ta làm sao quên được. Giả như ta có thể nhất thống thiên hạ, ta sẽ đem đế vị nhường cho người có đức hạnh và tài trí.

Từ Tử Lăng c

- Chuyện này chỉ nói để mà nói thôi, thực tế thì không làm được. Nếu là như vậy sao ngươi không sớm rửa tay gác kiếm đi, về quê mở quán ăn cho rồi!

Khấu Trọng than:

- Lăng thiếu gia lúc nào cũng thích bức ép người ta trong những chuyện thế này, chuyện gì cũng do ngươi nói hết. Được thôi!

Để ta làm hoàng đế cho. Nếu làm không được thì ta cũng còn chút bản lĩnh dùng người. Những chuyện như vậy phải làm qua mới biết được.

Cũng may là ta đối với lịch sử địa lý cũng có kiến thức, có thể trong sự hưng suy của lịch đại tiền triều mà rút ra ưu điểm và khuyết điểm, xem thử ta có thể tạo ra một cục diện mới không. Ai! Chỉ có thể xem là chúng ta lúc này đang buồn chán mới nói mấy câu giải muộn, chứ việc vào Quan Trung thành bại còn chưa biết, thảo luận làm sao làm hoàng đế phải chăng là quá sớm?

Từ Tử Lăng nói:

- Sau khi vào Quan Trung thì đã đi vào con đường “một đi không trở lại”. Ta thật không muốn nhìn thấy bộ dạng hối hận không kịp của ngươi trong tương lai. Vì vậy ngươi nên suy đi nghĩ lại hậu quả và trách nhiệm của việc này, đừng để vì nhất thời cao hứng mà bị vận mệnh lôi kéo, xỏ mũi dắt đi. Nếu không cuối cùng sẽ có một ngày hối hận thì đã muộn.

Khấu Trọng thu liễm tiếu dung, trên mặt lộ ra thần sắc trầm tư, chầm chậm từng chữ từng chữ nói:

- Trên đời này những sự việc có thểKhấu Trọng ta động tâm chỉ có vài việc. Hiện tại đứng đầu chính là cạnh tranh với các thế lực khác để thành thiên hạ chi chủ. Theo ta điều đó đối với bách tính rất có lợi, có thể cho họ những ngày hạnh phúc thái bình.Ta hoặc giả không phải là nhân tài trị quốc, lại thêm bản tính lười nhác, thế nhưng lúc này thiên hạ cần nhất không phải là một quân chủ trị quốc hữu phương. Giống như lúc chúng ta luyện Trường Sinh Quyết, lúc ngủ là lúc luyện công tốt nhất, và cũng như lời lão Bạt nói, Tùy triều đã kiến lập được một cơ sở hết sức vũng chắc cho các triều đại sau này. “Vô vi nhi trì” (không cần làm gì cả) chính là biện pháp trị quốc tốt nhất, quốc gia sẽ tự động cường mạnh lên.

Từ Tử Lăng gật đầu nói:

- Những lời này thật có chủ kiến, ta cũng hiểu được tâm ý chân chính của ngươi. Tốt! Đối với việc tìm Dương Công Bảo Khố ta sẽ phù trợ ngươi hoàn thành mộng tưởng.

Khấu Trọng đặt tay lên vai gã hạ giọng nói:

- Không có ngươi là không được rồi! Ai!

Từ Tử Lăng nhẹ nhàng nói:

- Thuyền của Bạch Thanh Nhi tới rồi kìa!

Mặt trời vừa xuống núi, hai gã cởi áo ngoài đến bên bờ sông men theo dòng nước, lợi dụng nhai thạch hai bên bờ sông yểm hộ, âm thầm lặn xuống nước đón đầu con thuyền của Bạch Thanh Nhi. Hai gã y kế tìm một vị trí gần đuôi thuyền, trước tiên lắng tai nghe trộm, đem hết những thanh âm trên thuyền thu vào tai. Một thế giới với không gian phong phú sung mãn thuần do thanh âm hình thành mở ra cứ như là được tận mắt chứng kiến, rõ đến mức cả hai đều phải giật trong lòng biết là cuộc tỉ thí đêm hôm trước đã khiến hai gã thu hoạch rất nhiều, công lực hỏa hầu đã tăng thêm một tầng.

Lúc đó trên thuyền thủ vệ thâm nghiêm, không biết vì nguyên nhân gì bọn Bạch Thanh Nhi lại đang ở trạng thái giới bị cao độ, có thể thấy rõ điều này qua việc chẳng ai dám nói câu nào cả.

Hai gã nhìn nhau đều cảm thấy kì quái, tạm thời không nghĩ đến việc tiềm nhập vào khoang thuyền.

Bằng thân thủ và linh cảm siêu việt của hai gã chỉ lo bọn Bạch Thanh Nhi và Văn Thái Đình mấy cao thủ đó, nếu không thì đã có thể lên thuyền một cách tự nhiên rồi. Đương nhiên cũng cần mấy chục tên đại hán trên thuyền hoàn toàn không đề cao cảnh giác, chú ý phía dưới sông thì mới xong.

Do Vinh Phụng Tường tối nay sẽ tham gia đổ hội ở Cửu Giang, còn Tả Du Tiên sẽ phụ trợ Phụ Công Hữu đối phó Đỗ Phục Uy nên chắc chắn là hai tên này sẽ không có mặt trên thuyền. Bọn nguyên lão cao thủ của Âm Quý Phái Văn Thái Đình cũng có khả năng lo đi tìm “Cung Thần Xuân” tính sổ, nếu thuyền này chỉ toàn là bọn thân thủ tầm thường hoặc chỉ có mình Bạch Thanh Nhi là lý tưởng nhất.

Từ Tử Lăng thấy Khấu Trọng ra dấu nổi lên mặt nước bèn lập tức men theo vách thuyền trồi đầu lên, trừ phi có người thò đầu ra nhìn xuống bằng không thì cũng không phát hiện được hai gã, bất quá lúc đó hai gã đã sớm lặn xuống nước lại rồi.

Khấu Trọng ghé sát tai gã nói:

- Cần phải bảo lưu chân khí, tuyệt không thể trường kì ẩn mình dưới nước được.

Từ Tử Lăng mỉm cười nói:

- Kinh nghiệm dưới biển lớn lần đó chắc đã dọa ngươi một trận mất vía, nếu không sao lại có bộ dạng sợ đầu sợ đuôi như vậy.

Khấu Trọng nói:

- Quả thật là ta gặp ma thì sợ tối. Kì lạ chưa, sao Bạch yêu nữ lại phải về Tương Dương gấp như vậy? Nếu không thì sao trong đêm lại cho thuyền chạy hết tốc lực, không phải nguy hiểm lắm sao!

Lúc đó thanh âm của Bạch Thanh Nhi trong khoang thuyền vang lên, hai gã lập tức vận công lắng nghe.

Bạch Thanh Nhi hình như là sợ bị người ta nghe lén nên chỉ nói hai câu mơ hồ mà hai gã nghe được dường như là “xem qua” và “không thành vấn đề”

Tiếp theo là thanh âm của Văn Thái Đình :

- Ngươi an tâm đi, có Tích sư thúc tiếp ứng bọn ta thì ai đến cũng không cần sợ

Thanh âm tự nhiên nhỏ lại, chắc là do đã dùng loại công phu Tụ Âm Thành Tuyến nên sau đó không nghe được một câu nửa chữ nào nữa.

Cả hai gã đều cảm thấy ngạc nhiên, đã có Bạch Thanh Nhi và bọn Văn Thái Đình tam đại nguyên lão cao thủ thì còn ai có thể ứng phó chứ, sao lại có bộ dạng lo lắng sợ hãi như vậy, rốt cuộc bọn chúng đã gây ra chuyện

break
Cố Ý Mê Hoặc (Sắc)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Bà Chủ Trọ Muốn Được Yêu
Ngôn tình Sắc, Đô Thị
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc