Vốn dĩ Khương Điềm cũng chưa muốn về Tô gia với Tô Dĩ Nam, nhưng những gì xảy ra đêm nay thật sự đã doạ sợ cô rồi.
Nhưng vì không để Tô Dĩ Nam có cơ hội lăn lộn mình, Khương Điềm đã quả quyết ôm chăn gối đến phòng cho khách ngủ. Trước khi ngủ cô còn khoá trái cửa, xác định Tô Dĩ Nam không vào được mới yên tâm.
Trên gối đầu có mùi của Tô Dĩ Nam, Khương Điềm ôm vào trong ngực, ngửi được hương cỏ xanh quen thuộc mới an tâm đi vào giấc ngủ.
Nhưng sau khi Khương Điềm ngủ say, đột nhiên cửa sổ bị mở ra, Tô Dĩ Nam từ ngoài ban công nhảy vào.
Tô Dĩ Nam vội đi đến ôm Khương Điềm lên, sau đó mở khoá từ bên trong rồi ôm cô đến phòng ngủ chính.
Trước kia hắn đều ngủ một mình, nhưng từ sau khi Khương Điềm dọn tới đây thì hắn cũng không thể ngủ một mình được nữa.
Nhìn bộ dáng khi ngủ của Khương Điềm, hân cưng chiều nhéo nhéo má cô, sau đó mới cẩn thận đặt lên giường.
Gối ngủ vốn đã có mùi của Tô Dĩ Nam, cho nên khi được đặt xuống giường cô cũng không cảm thấy kì quái, hơn nữa còn theo thói quen rúc vào trong ngực hắn.
Ngày hôm sau, ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, Khương Điềm bị ánh sáng chói mắt đánh thức.
Cô xoa xoa hai mắt nhập nhèm sau khi ngủ dậy. Trong nháy mắt lại trừng lớn.
"Anh làm sao biết được? Đêm qua em sợ anh vào đánh lén nên còn khoá trái cửa còn gì?"
Trong mắt Tô Dĩ Nam xẹt qua một tia sáng, nhưng rất nhanh đã biến mất không thấy tung tích.
"Nhất định là anh cạy cửa rồi mang em về đây!"
"Vậy em đến xem cửa phòng cho khách đi, xem có dấu hiệu bị cạy không."
Tô Dĩ Nam gối hai tay ra sau đầu, ung dung nói: "Mít Ướt, ngay cả em cũng không biết chính mịn bị mộng du à?"
"Không phải. Em không bị mộng du. Nhất định là anh giở trò."
Khương Điềm tức giận nhặt gối đầu lên rồi chạy về phòng cho khách.
Nhưng sau khi về phòng cho khách Khương Điềm lại trợn tròn mắt. Cánh cửa phòng hoàn toàn không có dấu vết bị cạy. Như vậy chứng tỏ chính cô mới là người mở cửa.
Lúc ăn cơm sáng Khương Điềm có hơi chột dạ một chút.
Vừa rồi cô còn thề son sắt nói chính Tô Dĩ Nam giở trò, bây giờ lại không ngừng chân chó gắp thức ăn cho hắn.
"Anh trai Tô, anh ăn nhiều một chút, dạo này nhìn anh gầy quá!"
Mít Ướt chột dạ cười.
Khoé miệng Tô Dĩ Nam hơi nhếch lên, không hề đỏ mặt mà ăn sạch những gì Khương Điềm gắp cho mình.
Trước kia mỗi lần Mít Ướt tức giận đều gọi hắn là em trai xấu, hôm nay lại gọi là anh trai Tô. Không cần nghĩ hắn cũng biết Mít Ướt tin những gì mình nói.
"Anh trai Tô, về sau anh có thể khoá trái cửa được không? Như vậy em sẽ không chạy loạn vào phòng anh nữa."
Khương Điềm thật cẩn thận nói, đêm qua có lẽ là Tô Dĩ Nam ngủ rồi cô mới chạy vào, nếu có một ngày Tô Dĩ Nam chưa ngủ mà cô chạy đệ thì không phải là dê vào miệng cọp à?
Tô Dĩ Nam tỏ ra nguy hiểm nói: "Nếu anh đóng cửa lại để em chạy đến phòng khác thì sao? À quên nói cho em biết, trong nhà có chuồng chó, nếu em không cẩn thận chạy đến đấy bị chó cắn thì anh không chịu trách nhiệm đâu nhé!"
Nháy mắt Khương Điềm lại tự tưởng tượng ra hình ảnh mình bị chó cắn, sau đó sợ hãi vội vàng gắp thức ăn cho hắn: "Vậy anh đừng khoá cửa. Em đảm bảo sẽ không thường xuyên mộng du đâu."
Tô Dĩ Nam nghe cô nói vậy, ý cười trên môi càng đậm, hắn duỗi tay xoa đầu cô, khàn giọng nói: "Ngoan lắm!"