Trong nháy mắt, mấy người đàn ông ở giường dưới ra hiệu cho nhau, chuẩn bị bò lên giường trên cướp người.
Kết quả mấy tên này còn chưa kịp bò lên, Tô Dĩ Nam đã nhảy xuống dưới. Hắn trực tiếp đá lăn một tên đứng gần đó.
"Mày muốn chết đúng không? Cho mặt mũi còn không biết đường."
A Hào cầm lấy ghế định phang vào đầu Tô Dĩ Nam, nhưng Tô Dĩ Nam nhanh nhẹn hơn, một cước đạp thẳng vào bụng hắn ta, sau đó dùng chânbấn mạnh A Hào xuống mặt đất.
"Đm mày bỏ tao ra. Hôm nay tao nhất định phải làm chết con khốn đó."
A Hào giãy giụa muốn đứng dậy, nhưng chân của Tô Dĩ Nam đã mạnh mẽ đạp lên đầu của hắn ta.
"Mày thử nói thêm câu nữa xem."
Tô Dĩ Nam hung hăng đá mạnh vào đầu của A Hào khiến hắn ta lăn ra xa, đầu đụng phải chân bàn rồi ứa máu.
Mấy tên còn lại thấy vậy thì vội vàng chạy tới nâng A Hào dậy rồi hấp tấp bỏ trốn. Chỉ sợ ở thêm một giây nào nữa thì mình sẽ không được toàn thây.
Lúc này Khương Điềm cũng bò xuống, chỉ thấy giường dưới vô cùng hỗn độn.
Đặc biệt là ŧıểυ Miên, hai đùi của cô ta bị bẻ lớ thành một độ cung không bình thường.
Khương Điềm không dám tưởng tượng nếu vừa rồi mình bị mấy tên côn đồ kia làm nhục sẽ thảm như thế nào.
Tô Dĩ Nam cùng Khương Điềm gọi 120 giúp ŧıểυ Miên. Sau đó hai người cũng không ngủ lại ở đây nữa mà gọi quản gia tới đây đón.
"Bây giờ mới biết ở nhà mới là an toàn nhất rồi chứ?"
Tô Dĩ Nam ôm Khương Điềm, trong lòng hắn vẫn còn chút sợ hãi. Nếu hôm nay hắn không theo cô đến ktx thì cô nhất định sẽ phải một mình đối mặt với những tên cặn bã kia.
"Ừm."
Khương Điềm nặng nề gật đầu, bây giờ cô chỉ cần nhớ lại bộ dáng của ŧıểυ Miên là cả người đã tự giác run rẩy, không khỏi ôm chặt Tô Dĩ Nam thêm một chút.