Tô Dĩ Nam không ngờ rằng tối hôm qua hắn đã bắn vào ŧıểυ huyệt của Khương Điềm rất nhiều lần rồi mà hôm nay vẫn có thể bắn nhiều được như thế.
Nhưng hắn vừa cầm ly nước tới đã bị Khương Điềm đẩy ra.
Chỉ nghe được loảng xoảng một tiếng, ly nước vỡ thành mảnh nhỏ.
Cô giận đến đỏ mặt, dùng hết sức đẩy Tô Dĩ Nam ra.
"Anh biến ra chỗ khác."
Vừa rồi cô lo lắng lại tự trách như vậy, sợ chính mình làm hắn bị thương. Kết quả lại là bị tên trứng thối này lừa.
"Mít Ướt, bây giờ trên người anh đang có vết thương, chẳng lẽ em lại nỡ đuổi anh đi sao?"
Tô Dĩ Nam tiếp tục giả bộ chym nhỏ của mình đang đau đớn.
"Anh còn tưởng em chưa biết à? Chỗ nào của anh bị cà phê nóng làm sưng lên? Rõ ràng là anh động dục thì có."
Lúc Khương Điềm nói đến câu cuối cùng, trên mặt không khỏi xuất hiện vài phần ngượng ngùng. Nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định, tỏ rõ quyết tâm phải đuổi Tô - biến thái - Dĩ Nam này đi.
"Nhưng hôm nay anh không có đi xe. Bây giờ cũng gần 12 giờ rồi, em yên tâm để anh đi về một mình à?"
Khoé miệng Tô Dĩ Nam hơi nhếch lên.
"Anh lớn từng này rồi có đi về một mình cũng không xảy ra chuyện gì được."
Khương Điềm lạnh lùng nói. Huống chi cô thật sự không hề lo lắng khi để Tô Dĩ Nam về một mình. Hắn không đánh người ta thì thôi chứ ai mà làm đối thủ của hắn được?
"Nhưng gần đây Lôi Tử của Cửu Trung rất khó đối phó. Mười mấy tên đàn em của nó lúc nào cũng lùng sục tìm anh. Bây giờ anh mà về một mình thì thể nào cũng bị đánh hội đồng cho mà xem."
Tô Dĩ Nam nói xong liền sửa sang lại quần sau đó vác balo lên vai, cười tự giễu: "Thôi kệ đi, anh cũng đâu phải chưa từng đánh nhau với mười mấy người. Lần trước cũng chỉ gãy hai cái xương sườn thôi."
Khương Điềm nghe xong, sợ tới nỗi vội vàng giữ chặt lấy tay của hắn.
"Bạn cùng phòng của em hôm nay đến chỗ bạn trai của cô ấy. Anh có thể đến kí túc xá của em ngủ một đêm, đợi sáng mai rồi về."
Khương Điềm ngập ngừng nói. Tiệm cà phê này có bố trí kí túc xá cho nhân viên. Là một căn phòng ngủ có giường tầng. Khương Điềm ngủ tầng trên còn cô gái kia ngủ ở tầng dưới.
Kết quả giây tiếp theo Tô Dĩ Nam đã duỗi tay ôm cô vào trong ngực mình: "Cũng chỉ có Mít Ướt nhà anh là thương anh."
Nhưng sau khi Khương Điềm đưa Tô Dĩ Nam vào phòng cô lại bắt đầu hối hận. Tuy Tô Dĩ Nam không đi xe nhưng hắn cũng có thể gọi xe đến đón mà?
"Tô Dĩ Nam, hay là anh về nhà đi."
Khương Điềm nhỏ giọng nói.
Kết quả cô vừa xoay người đã thấy Tô Dĩ Nam cởi sạch quần áo, nghênh ngang vác "cây gậy" chuẩn bị đi tắm.
Nhưng Tô Dĩ Nam quá cao mà khung cửa phòng tắm lại thấp khiến hắn phải khom lưng đi vào.
"Anh cẩn thận một chút."
Khương Điềm tức giận giữ chặt lấy tay Tô Dĩ Nam, tay còn lại thì nhẹ nhàng xoa đầu của hắn.
"Mít Ướt đang quan tâm anh à?"
Tô Dĩ Nam cúi đầu đặt một nụ hôn lên trán Khương Điềm.
Trong lòng Khương Điềm lập tức trở nên ấm áp, vốn dĩ muốn bảo hắn về nhưng cô lại đổi ý: "Lọ sữa tắm màu xanh kia là của em. Anh tắm xong thì lên giường trên ngủ."
Khương Điềm vừa ra khỏi phòng tắm đã tự muốn vả cho mình một cái. Đây là cô bị sắc đẹp của Tô Dĩ Nam dụ hoặc rồi, nếu không sao cô có thể mềm lòng để hắn ngủ ở đây?
Sau khi tắm rửa xong, Tô Dĩ Nam cùng Khương Điềm nằm trên tầng trên, cũng may cái giường này được làm bằng gỗ đặc, cũng coi như rắn chắc.
Chính là cái giường này có vẻ quá nhỏ hẹp nếu so với giường lớn trong nhà Tô Dĩ Nam.
Khương Điềm chỉ có thể ghé vào trong ngực Tô Dĩ Nam, động đậy một chút cũng không được.
"Mít Ướt, em về nhà với anh được không?"
Tô Dĩ Nam đau lòng nói. Chỉ cần tưởng tượng mỗi ngày bé cưng nhà hắn đều phải chen chúc ở cái phòng bé như mắt muỗi này với nữ sinh khác là hắn đã đau lòng gần chết.
"Em không về. Em muốn tự làm thuê kiếm tiền. Với cả bạn học ŧıểυ Tô này, bây giờ anh vẫn đang được bố mẹ anh nuôi đấy, thế mà còn mở miệng nói nuôi em à?"
Khương Điềm nhớ rõ lúc Tô Dĩ Nam học đại học mới bắt đầu tiếp nhận xí nghiệp của Tô gia. Lúc ấy cô đã từng trà trộn vào Tô thị làm công chỉ để đứng ở đằng xa trộm liếc anh vài cái.
Tô Dĩ Nam không tỏ ý kiến cười cười, Mít Ướt không biết rằng tuy bây giờ anh mang danh người thừa kế của Tô gia nhưng sau lưng anh đã sớm có sản nghiệp riêng của chính mình.
Nhưng đương nhiên anh sẽ không nói chuyện này ra. Buổi tối hôm nay xem như anh phát hiện được Mít Ướt nhà mình chỉ ăn mềm chứ không ăn cứng. Về sau không ở trước mặt Mít Ướt bán thảm được nữa rồi.
Đúng lúc này Khương Điềm bỗng nhiên nghe được tiếng mở chốt cửa.
Sau đó là giọng nói bạn cùng phòng của cô: "A Hào, anh nói nhỏ một chút. Bạn cùng phòng trực ca đêm của em về rồi, chúng ta ở giường dưới làm nhẹ một chút cô ấy sẽ không biết."