Khương Điềm thấy Tô Dĩ Nam kêu thảm thiết như vậy làm cô sốt ruột đến nỗi nước mắt cũng bắt đầu tuôn ra.
"Em, em không có cố ý. Anh sao rồi?"
Cô vội vàng duỗi tay cởi bỏ thắt lưng của hắn, chỉ nghe "đinh" một tiếng, thắt lưng của Tô Dĩ Nam đã bị Khương Điềm tháo ra.
Khương Điềm vội vàng kéo lấy quần jean của hắn, sau đó ngay cả qυầи ɭóŧ cũng lột xuống dưới.
Chỉ thấy cây gậy của hắn vừa hồng vừa sưng còn ngẩng cao đầu.
"Xin lỗi. Em không nên hất cà phê nóng như vậy vào người anh."
Nước mắt của Khương Điềm không ngừng tuôn ra. Tuy rằng cô rất tức giận việc Tô Dĩ Nam dám nhân lúc cô ngủ mà giày vò mình, nhưng cô cũng không muốn hắn bị thương.
Tay cô lập tức cẩn thận vuốt ve cây gậy của hắn, quả nhiên nó nóng đến doạ người.
"Mít Ướt, em giúp anh thổi thổi một lát. Thổi nguội là không sao rồi." =))))
Mít Ướt ngây thơ đâu biết rằng cây gậy chết tiệt này vốn đã sưng từ lúc hắn dùng ngón tay chơi đùa với ŧıểυ huyệt của cô, chứ hoàn toàn không phải do ly cà phê kia mới thành ra như vậy.