Mấy ngày không gặp, em rất khác anh nheo một mắt nhìn cô nói rất nghiêm túc, nhưng sâu trong ánh mắt lại hiện lên tia cười rất đậm.
Khác? Chỗ nào? Đẹp hơn, phải không? Cô mở to mắt, nhìn anh cười đến sáng lạng.
Không! Anh bình tĩnh trả lời.
Vậy thì cái gì?
Ngu hơn, khùng hơn và dữ hơn anh cười ranh mãnh trả lời.
Anh...Tùng Quân, anh muốn chết rồi phải không, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ chứ gì cô bắt đầu xù lông lên, hai bàn tay đánh mạnh vào người anh.
Ngồi yên cho cô đánh, mắt nhìn vào cô cười đến cưng chiều, con mèo hoang này xù lông lên quả thật rất đáng yêu.
Đánh đủ chưa anh tóm lấy tay cô, giọng không nhìn ra một chút nào gọi là tức giận cả.
Đủ rồi, mệt chết đi được cô thở phì phò, đưa tay lau mồ hôi, chẳng thèm để ý đến anh nữa.
Anh rất nhớ em... Anh kéo cô lại ôm cả cơ thể cô vào lòng, giọng thủ thỉ bên tai.
Nhớ gì, mới không gặp mấy ngày... Cô hừ khẽ, bỉu môi mặc kệ anh ôm. Trong lòng thì đang rạo rực, vui vui đến khó tả.
Nói thật, thì cô cũng hơi nhơ nhớ đến anh.
Em không tin... Anh để mặt cô và mặt anh đối diện với nhau, giọng nguy hiểm.
Ặc...tin, tin chứ, tôi tuyệt đối tin anh, này...qua đây chỉ tôi bài này đi, thật khó cô nhìn anh rồi gật đầu lia lịa.
Thôi thì cứ gật đại đi, kì kèo đôi co với anh ta thì tới sáng cũng chưa xong mất thời gian, kêu hắn giảng mấy bài tập có phải hay hơn không.
Anh nhìn theo cô mà cười, không biết tại sao, cứ ở bên cô gái này, anh lại như trở thành một con người khác, cười nhiều hơn, vui vẻ hơn, thích trêu người hơn và đặc biệt nói cực nhiều.
Bản thân mình cũng bước đến chỗ trống bên cạnh cô mà ngồi xuống, tập trung vào giảng bài cho cô.
Cả hai như quên cả giờ giất, mãi đến khi tiếng gọi của mẹ cô từ nhà bếp vọng lên thì mới giật mình đi xuống dưới nhà.