Cứ thế ngày nào anh cũng xuất hiện ở nhà cô, đưa đón cô đi đi về về.
Tính ra thì cũng đã 2 tháng trôi qua, cô và anh cũng đã đính hôn trước đó.
Hiện tại cô cũng đang trong thời kì gắp rút, tất bật chuẩn bị cho kì thi tốt nghiệp của mình.
Thời gian này anh cũng thường xuyên đi công tác, nhưng cứ hễ có thời gian rãnh lại đến nhà cô dùng cơm rồi lại ở cạnh cô.
Khoảng cách giữa hai người cũng đã gần nhau hơn, trong lòng mỗi người hiện nay đã ghim hình bóng của đối phương vào một góc nhỏ trong tim mình rồi!
••••
Từ tuần trước cô đã được nghỉ để ở nhà ôn thi, anh cũng đi côbg tác hai ba hôm rồi.
Aaaa...bài này làm sao nhỉ, ước gì có anh ta ở đây thì hay biết mấy cô nhìn đóng bài tập trước mắt mà bức tóc nhăn mặt nhăn mày.
Mấy ngày anh chưa đi công tác, cứ rãnh lại sang nhà cô, chỉ bài cho cô, giảng dạy rất tận tình, đặc biệt là cách dạy của anh rất đơn giản và dễ hiểu.
Nhớ anh rồi à? Anh đứng dựa ở cửa, khoanh tay nhìn cô cười đến không thấy mặt trời.
*Rầm*
Aaaaa.... cô bị anh làm cho giật mình, cả cơ thể từ trên ghế mà ngã xuống đất, miệng chới với hét lên.
Này, cẩn thận chứ, nhớ anh cũng không cần thể hiện đến vậy đâu anh gấp gáp bước đến đỡ cô dậy, miệng vẫn thao thao bất duyệt như là thật.
Im đi...không phải đang đi công tác sao, về lúc nào vậy, mà anh muốn hù chết tôi à, có cần linh thiêng vậy không? Cô vừa ngồi ngay ngắn vào ghế, đã nhìn thẳng vào mặt anh mà chửi đến mưa tuông xối xả.
Khụ...khụ...bình tĩnh, là con gái...à không là phụ nữ phải dịu dàng thuỳ mị... Anh đưa tay lau mặt mình, ho khan hai tiếng rồi nhìn cô cười cười.
Hừ...cũng do anh mà tôi không thuỳ mị nết na được...lúc trước tôi dịu dàng lắm cô vênh mặt nhìn anh, không biết lấy cái suy nghĩ dịu dàng ở đâu ra mà nói đến không biết xấu hổ.
Khụ...khụ...khụ... Lần này anh bị cô làm cho nghẹn một lời cũng không nói được, vừa ho vừa buồn cười.