Hiện tại bà Dương đứng cách bà Vân cũng chỉ mấy bước. Nên khi thấy biểu cảm của bà Dương như vậy thì bà Vân đã hiểu nguyên nhân...bà nhanh chóng bước đến, nắm lấy đôi tay của bà Dương, vỗ nhè nhẹ lên mu bàn tay bà ấy rồi nhỏ giọng chấn an...
- Bà Dương, bình tĩnh, cô ấy không phải Thanh Nguyệt...
Nghe bà Vân nói xong cảm xúc của bà Dương cũng ổn định dần, nhưng ánh mắt bà vẫn không rời khỏi khuôn mặt của Lãnh Hàn Quyên...
Giống quá... Không phải Thanh Nguyệt...vì dù sao bây giờ đứa con gái mệnh khổ của bà cũng đâu còn trẻ như vậy... Nhưng tại sao lại có người giống như vậy?
Tuy bà Vân nói rất nhỏ, có lẽ chỉ mình bà Dương mới nghe được... Nhưng Lãnh Hàn Quyên và Lưu Diễm Trinh vẫn nghe được...
Cô đã cho người điều tra qua, nên cô biết người phụ nữ đang nhìn cô kia là người đã sinh ra mẹ cô...là bà ngoại của cô!
Và cô cũng biết...chuyện năm đó bà ấy cũng không hề có lỗi!
- Cô Lãnh, không biết cô có thể trả lời câu hỏi lúc nãy của tôi được không?
Sau khi đã chấn an được bà Dương, bà Vân quay lại hỏi Lãnh Hàn Quyên với ánh mắt hơi bất an.
Phải, bà bất an vì không biết cô ấy có đáp ứng hay không? Lúc nãy khi nghe cô gái kia gọi cô ấy là Hàn Quyên thì bà đã chắn chắc với suy đoán lúc đầu của mình...Với thân phận của cô ấy mà đích thân tới nơi này đã là một chuyện mà bà chẳng bao giờ nghĩ đến, thì...
Nhưng...suy nghĩ của bà Vân đã bị cắt đứt bởi cái gật đầu từ Lãnh Hàn Quyên.
...Có những việc cũng cần đến lúc phải rõ ràng rồi!
Bà Vân bị bất ngờ, bà không ngờ rằng Lãnh Hàn Quyên lại dễ dàng đồng ý đến như vậy... Nhanh chóng phục hồi tinh thần, bà vội nói:
- Vậy chúng ta vào phòng tôi rồi nói!... Đi, bà Dương, bà cũng nên biết, chuyện này có liên quan tới Thanh Nguyệt!
Tâm bà Dương bỗng run lên khi nghe đến hai từ Thanh Nguyệt , bà vột gật đầu đồng ý ngay.
Còn Lãnh Hàn Quyên, tuy bên ngoài cô vẫn giữ nét mặt lạnh lùng, nhưng thật ra lòng cô cũng đang dậy sóng...
- Diễm Trinh, cậu đi cùng mình đi!
...
Lúc này bà Vân, bà Dương, Lãnh Hàn Quyên và Lưu Diễm Trinh đã có mặt trong phòng làm việc của bà Vân.
Bà Dương và bà Vân ngồi đối diện với Lãnh Hàn Quyên và Lưu Diễm Trinh... Và từ đầu tới cuối, ánh mắt bà Dương cũng không hời rời khỏi khuôn mặt của Lãnh Hàn Quyên.
... Trên đời này, người giống người tuy là cũng có nhưng rất ít... Còn giống nhau vì cùng chung huyết thống thì lại có rất rất nhiều...
Biết có người luôn nhìn mình chằm chằm, Lãnh Hàn Quyên cũng không hề tránh né. Cũng có thể nói, những người không e ngại mà nhìn trực tiếp vào cô như vậy, chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay:Ông nội, ba nuôi cô, Brian, Lăng Lãnh Ngạo, Lưu Diễm Trinh và bây giờ có thêm...bà ngoại của cô!
Không phải người khác không muốn nhìn, mà là họ không dám nhìn...
- Cô Lãnh, bây giờ cô có thể nói cho tôi biết hiện giờ Thanh Nguyệt ra sao rồi không?
Bà Vân là người lên tiếng trước đánh tan bầu không khí im lặng.
Vừa dứt tiếng, bà liền cảm nhận được người bên cạnh không ổn, lập tức, bà liền quay qua chấn an bà Dương.
Bà biết...chẳng có người mẹ nà có con mà hai mươi mấy năm không một thông tin, mà đột nhiên có thể biết được thì sẽ kích động là bình thường thôi!
- Hai mươi mấy năm trước, Dương Thanh Nguyệt vì không chấp nhận hôn ước do cha mình sắp đặt mà đã bỏ nhà trốn đi...
Lãnh Hàn Quyên cũng không có nói thẳng vấn đe mà bà Dương hỏi, mà cô nói bất nguồn của câu chuyện.
Ngã người về sau, dựa lưng vào thành ghế xô-pha, cô khép ngờ đôi mắt lại và không mặn không nhạt lên tiếng.
- Sang Mĩ, Dương Thanh Nguyệt gặp được một người đàn ông tên là Lãnh Hàn Thiên. Hai người họ yêu nhau, rồi kết hôn sinh ra được một đứa con gái, đặt tên là Lãnh Hàn Quyên!
Nói tới đây, Lãnh Hàn Quyên hơi ngừng lại, vì cô nghe được tiếng khóc nghẹn ngào, mắt vẫn không mở, nhưng cô biết đó là ai đang khóc...
Khác với bà Dương không biết người ngồi trước mặt bà là Lãnh Hàn Quyên, thì bà Vân lại rõ hơn, nhưng bà chỉ dùng tay bụm miệng mình lại nhìn chằm chằm Lãnh Hàn Quyên mà không cắt ngang lời cô.
- Tưởng đâu hạnh phúc gia đình đã viên mãn. Nhưng đâu ngờ, chẳng được bao lâu sau, một ngày con gái họ bị bắt cóc, vì muốn nhanh chóng cứu được đứa con gái chưa được một tuổi mà họ bị trúng kế, dẫn đến bị người ta hại chết khi chưa cứu được con mình...
- Thanh Nguyệt...
Nói xong, Lãnh Hàn Quyên liền nghe được tiếng kêu như xé lòng, cô mở mắt ra thì khuôn mặt vô cảm của cô đã trở thành lo lắng, cô vội ngồi dậy...
- Bà Dương, bà Dương...bà làm sao vậy...
Bà Dương đã ngất xỉu và được bà Vân đở lấy...
Lãnh Hàn Quyên đi vòng qua, cô trực tiếp đỡ lấy bà Dương từ tay bà Vân rồi lo lắng gọi:
- Bà ngoại, bà ngoại ơi...
Cô dùng tay vỗ vỗ mặt bà và gọi, nhưng bà vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.