Giám đốc cô nhi viện- Vân Thư hốt hoảng gọi, nhưng bà ấy nhanh chóng bình tĩnh lại, đứng dậy khỏi bàn làm việc và đi qua chỗ ghế sô -
pha được đặt giữa phòng và ấy náy nhìn Lãnh Hàn Quyên.
- À, xin lỗi, tôi nhầm người, mời cô ngồi!
Bà cũng ngồi xuống đối diện Lãnh Hàn Quyên và rót trà mời cô.
- Cám ơn!
Lãnh Hàn Quyên lẳng lặng quan sát người phụ nữ đứng tuổi trước mặt. Bà có khuôn mặt phúc hậu, ánh mắt hiền từ, nhìn vào người ta liền biết bà là một người hiền lành, dễ gần...
Trong khi Lãnh Hàn Quyên quan sát bà, thì Vân Thư cũng đánh giá cô gái trẻ trước mặt... Tuy là ăn mặc đơn giản nhưng không che giấu được khí chất cao quý, thành thục tự nhiên của cô ấy...với kinh nghiệm sống mấy chục năm của bản thân thì bà biết thân phận và địa vị của cô gái này rất là không tầm thường...
Khuôn mặt xinh đẹp, từng đường nét lại vô cùng sắc sảo...
- Tôi là Vân Thư,giám đốc cô nhi viện Từ Ái, không biết cô đây xưng hô như thế nào?
Bà Vân nhẹ giọng lên tiếng mở đầu cho cuộc trò chuyện của hai người.
- Tôi họ Lãnh!
Vẫn với thái độ lạnh nhạt vốn có, nhưng âm thanh của của cô đã bớt lạnh lẽo đi đôi chút. Ngước mắt nhìn thẳng vào bà Vân, cô nhàn nhạt lên tiếng:
- Tôi đi từ ngoài vào thì thấy cô nhi viện này cũng khá xuống cấp, nơi này chắc cũng có lâu lắm rồi, đúng chứ...
- Đúng vậy, nhưng không biết cô có ý gì?
Bà Vân lo sợ, hơn ai hết, bà là người biết rõ nhất. Tuy cô nhi viện Từ Ái này là cô nhi viện lớn nhất ở Đài Bắc này, nhưng mấy năm nay đã trở thành thùng rỗng kêu to . Hơn nữa mảnh đất xây dựng nên cô nhi viện này bây giờ lại có giá trị vô cùng, có nhiều công ty đã đến đây thể hiện ý đồ với mảnh đất... Nếu không phải nhờ bà ấy thì cái tên cô nhi viện Từ Ái đã không còn lâu rồi!
Chẳng lẽ, cô ta...
Nhìn ánh mắt của bà Vân, Lãnh Hàn Quyên liền biết bà đang nghĩ gì, cô nhếch môi cười nhạt:
- Bà yên tâm đi, tôi không có hứng thú với mảnh đất này đâu...nhưng...
Nghe Lãnh Hàn Quyên nói tâm nhưng tâm tình bà Vân đã bớt chút căng thẳng, nhưng một chữ nhưng ...bà nhíu mày đợi Lãnh Hàn Quyên nói tiếp.
- Tôi không có hứng thú tôi mảnh đất này, cái tôi muốn là tất cả. Nếu bà đồng ý, để cô nhi viện này trở thành chi nhánh Lãnh thị thì khác... Tôi không ép...
Lãnh Hàn Quyên cô từ trước tới giờ nếu muốn cái gì sẽ bất chấp thủ đoạn. Tuy nhiên, lần này thì khác...nơi này từng chất chứa nhiều kĩ niệm của mẹ nên cô không muốn nó bị phá hủy. Cô tự mình đến đây mà không giao cho cấp dưới là cũng chỉ là muốn xem tuổi thơ của mẹ thôi...
... Bà Vân sững sờ trước lời đề nghị của Lãnh Hàn Quyên.
Lãnh thị...
...Bà không có nghe lầm, cô gái này còn mang họ Lãnh, mà theo như thông tin bà biết được về vị kia... Chẳng lẽ...
Cố nén bình tĩnh, bà Vâng trước hết muốn làm sáng tỏa một đều mà bà muốn biết từ lúc nhìn thấy khuông mặt của người mang họ Lãnh này trước.
- Chuyện đó...tôi cần phải suy nghĩ lại... Những không biếi tôi có thể hỏi cô vài câu không liên quan tới mục đích của cô được không...?
- Được!
Lãnh Hàn Quyên dứt khoát trả lời, cô cũng không muốn làm khó người phụ nữ trước mặt...
- Cô Lãnh, không biết cô có biết người tên Dương Thanh Nguyệt không?
Bà Vâng nhỏ giọng hỏi. Tuy khuôn mặt hai người như là cùng một khuôn đúc ra. Nhưng từng đường nét trên gương mặt cô gái này lại sắc sảo và đẹp hơn Thanh Nguyệt. Còn nữa, tính cách cũng khác nhau, trong khi cô ấy lạnh lùng,khó đón thì Thanh Nguyệt lại dịu dàng, hiền lành nhưng cũng rất kiên cường, cứng gắn...
- Có!
Đến đây, trái tim bà Vân như sắp nhảy ra khỏi người:
- Vậy cô... và Thanh Nguyệt có quan hệ gì... hiện giờ Thanh Nguyệt ra sao rồi?
Giọng bà run run, Thanh Nguyệt mệnh khổ của bà, từ nhỏ đã bị thất lạc gia đình,phải sống ở cô nhi viện đến lúc bảy tuổi mới về lại với gia đình. Tưởng đâu cuộc đời con bé đã hết khổ, đâu ngờ, đến năm 24 tuổi vì muốn chốn hôn mà đi biệt tích...
Ánh mắt vốn lạnh lùng vô cảm xúc của Lãnh Hàn Quyên lóe lên một tia đau thương:
-...
Cốc...cốc...cốc...
- Giám đốc, cô ra ngoài xem một chút...
Lãnh Hàn Quyên chưa kịp nói từ nào đã bị tiếng rõ cửa và tiếng nói từ bên ngoài vọng vào cắt ngang.
- Đi ra ngoài thôi...
Lãnh Hàn Quyên cũng không nói tiếp nữa, cô đứng dậy đi ra ngoài.
Bà Vân tuy là sốt ruột muốn nghe câu trả lời của Lãnh Hàn Quyên...nhưng không thể làm gì khác đành cùng cô đi ra ngoài...
Đi ra bên ngoài, cảnh tượng lại làm cho bà Vâng hốt hoảng và không tự chủ đánh mắt nhìn Lãnh Hàn Quyên một cái...
Nào là sữa,bánh kẹo, đồ dùng cho mùa đông...và nhiều thứ được nhân viên chuyển phát mang vào...
- Hàn Quyên...
Lưu Diễm Trinh đi từ ngoài cổng vào và khẽ gọi Lãnh Hàn Quyên:
- Ổn rồi!
- Ừ, cảm ơn cậu!
Lãnh Hàn Quyên vỗ vai Lưu Diễm Trinh và cười nhẹ. Cảm giác bên cạnh có một người bạn đồng hành, che sẻ đúng là tốt hơn chỉ có một mình...
- Bà Vân, sao hôm nay nhộn nhịp thế?
Một giọng phư nữ vang lên rất nhẹ nhành, bên trong còn xen lẫn chút ngạc nhiên và vui đùa.
Chủ nhân của giọng nói cũng nhanh chóng xuất hiện. Đó là một người phụ nữ lớn tuổi, xem ra cũng không chênh lệch tuổi tác với bà Vân bao nhiêu. Mái tóc đen của bà đã điểm vài sợ bạc, đường nét khuôn mặt thì có ba phần giống với Lãnh Hàn Quyên.
Bà Dương mỉm cười với bà Vân một cái... sau đó khuôn mặt bà bỗng cứng lại, tay run run đưa lên bụm miệng, mắt đỏ lên...khi bà nhìn thấy...