Hoa Trạch Siêu đã hủy hai cuộc hẹn ăn cơm để về nhà sớm hơn mang bất ngờ cho cô, hắn mở cửa phòng, đem cho cô kẹo chỉ cô thích, bộ mặt u ám ấy vẫn không chịu nở nụ cười, cứ u ám tỏ vẻ lạnh lùng, hắn đến gần giường, thấy một cục cuộn tròn trong chăn, trong lòng ấm áp gọi...
_Dậy đi...cái loại kẹo này phiền phức chết được...
Hắn nhíu mày, bực mình vì người trong chăn chưa chịu lộ diện, cứ nằm ở đó một đống lầm lì...
_Lâm Tương Y có nghe không hả?
Hắn phát cáu giật mạnh cái chăn, bên dưới không phải cô mà chỉ là đống chăn gối nhô cao, trong lòng thoáng bất an...có phải cô lại muốn trốn khỏi hắn? Chỉ nghĩ thôi ngực trái đã nhói lên, chưa bao giờ hắn lo lắng như lúc này, cô rời bỏ hắn thật sự? Sau bao nhiêu ngày tiếp xúc với hắn cô vẫn quyết định bỏ trốn? Hắn đã từng không có lòng tin vào phụ nữ và bây giờ cô lại vô tình cầm dao đâm sâu vào vết thương trong lòng hắn? Trong lòng cô hắn đáng sợ đến nỗi cô phải bỏ trốn? Hắn khó chịu, bất giác run lên sợ mất đi thứ quan trọng, nếu hắn tìm được cô thì nhất định...
_Tôi sẽ cho em biết sống không bằng chết là như thế nào...
_Tại sao hết lần này đến lần khác em trốn chạy tôi?
Hoa Trạch Siêu không giữ được bình tĩnh trong đầu hắn đang nghĩ đến chuyện nếu mất đi cô thật sự cảm giác trong lòng rất khủng khiếp vừa hận vừa đau, chẳng lẽ sau tất cả cô vẫn muốn chối từ hắn?
***
_Lâm ŧıểυ thư, thật ngại quá, cô vào trong đi, ngoài này sắp có bão tuyết rồi
Tú Chi mang áo ấm ra ngoài khu rừng nhỏ ngay cạnh nhà mình, cô vẫn không chịu mặt áo ấm mà cứ cắm cúi đào xới lớp tuyết lạnh
_Tôi không sao, tôi khỏe lắm....
Lâm Tương Y cười tươi, cô hít một hơi, lỗ mũi đỏ lên vì lạnh, vẫn cố gắng đi sâu vào rừng cây một chút, có lại cây gai nhọn còn đâm qua áo cô chảy máu
_Lâm ŧıểυ thư do tôi bất cẩn đã về quê còn quên giao lại dây chuyền cho cô, đi đến bìa rừng mới sựt nhớ, cuống quýt sợ quá rồi làm rơi Hic...
Tú Chi oà khóc lo sợ, nếu để hắn biết được thì cô sẽ bị đuổi việc nên vẫn lo lắng lắm
_Trời ạ, mẹ cô bệnh nặng vừa phẫu thuật xong ở bệnh viện, nghe lời tôi đến đó đi, bây giờ mẹ cô rất cần cô, dây chuyền chỉ vướn mấy cái cây đâu đây thôi nó có cái lục lạc nhỏ kêu lên rất dễ tìm đừng lo cho tôi. Chẳng phải cô đã nói khu rừng này hoàn toàn không nguy hại hay sao? Đi đường nào cũng ra được đường lớn, tôi sẽ về ngay đây...
_Lâm Tương Y thật ra rất lo lắng nếu không tìm ra dây chuyền sẽ không xong với hắn nhưng mà bệnh tình của mẹ Tú Chi quan trọng hơn nên cô tỏ ra vui vẻ tạo niềm tin cho Tú Chi
_Lâm ŧıểυ thư, cô tốt quá, vừa giúp tôi tiền phẫu thuật cho mẹ tôi mà tôi thì...
_Thôi mà...thôi mà mau đi đi...
Tú Chi phải đến bệnh viện với mẹ, cho nên chỉ còn mình cô ở lại tìm dây chuyền
_Mình sẽ canh giờ...đúng giờ là về, không để Hoa tổng lồng lộn tức giận... hic...gió lạnh quá
Cô xuýt xoa ôm lấy hai vai gầy, không khí ở đây lạnh quá, cô sắp chịu không nổi nhưng nghĩ đến vẻ mặt méo mó khó coi của người nào đó nên cô cố tìm ra dây chuyền, nếu không hắn lại hung dữ mắng cô không tiếc lời, cô đã rất ngao ngán với thần sắc ấy
_Dây chuyền mày đang ở chỗ nào? Ngoan...mau ra đây...nếu không Hoa tổng sẽ tàn sát cả tao lẫn mày đó
Cô nhỏ giọng nói chuyện một mình, hy vọng sẽ tìm ra dây chuyền, ngoài trời càng ngày càng trở lạnh, tuyết cũng dày đặt hơn
_Không biết Hoa tổng đang làm cái gì? Lúc nãy có mang theo áo ấm hay không....lạnh quá...
Cô nghĩ đến hắn, cô lo cho hắn, cái tên lạnh lùng như mùa đông ấy tính khí bất cần có thể không đem áo ấm, cô sốt ruột muốn nhanh nhanh về nhà
_Nếu về sớm một tí mình sẽ đem áo ấm cho Hoa tổng
_Tuy là anh ta lúc nào cũng bắt nạt, quát tháo coi thường mình nhưng mà anh ta đã rất tốt với gia đình mình, còn cho chị Tương An công việc tốt, mình thật sự rất biết ơn mình cũng không nên chống đối Hoa tổng...vừa nghĩ đến đã cảm thấy...cảm thấy nhớ một chút...
Lâm Tương Y sắp bị tuyết ngoài trời đóng băng cơ thể nhưng tráo tim vô cùng ấm áp khi nghĩ về hắn, cô đào bới lớp tuyết dày đặt, hai bàn tay tê cứng vì lạnh cô ho mấy cái đầu óc đã mơ hồ choáng váng, khắp người còn bị tuyết phủ lấy, cả mấy cái cây cũng ghim vào người làm xướt da, cô không hề biết một người vì cô mà điên cuồng truy sát rất nhiều nơi...còn cô cứ ở đây ngây thơ tìm dây chuyền, thật trớ trêu....