Lâm Tương Y bước ra sau vườn, cô mang vẻ đẹp mỏng manh đáng yêu, đôi mắt long lanh hiền dịu, cô ngây thơ nhìn hắn, hắn muốn gì nữa đây? Ngoài vườn này lại không có người
_Tú Chi...Tú Chi cô ở rồi...
Cô tìm Tú Chi, dù gì có thêm một người vẫn hơn
_Tú Chi chuẩn bị về quê nghỉ phép, em kêu cái gì?
Hắn đến gần, cúi người ôm eo cô, hắn nhìn cô rất hài lòng, cô xinh đẹp trong bộ váy màu đen
_Hoa tổng...anh muốn cái gì?
Cô hất bàn tay đang sờ trên vết thương ở trán, cô đẩy hắn ra không muốn tiếp xúc quá gần gũi
_Tôi ngoài việc muốn em thì còn gì nữa? Hả...
Hắn nhìn cô đăm chiêu, cô chớp mắt ngượng quá cúi mặt không nhìn hắn
_Mặc kệ anh...
_Đến đây, tôi làm bài tập toán cho em...
_Hả?
Hắn dịu giọng nói nhỏ, cô to mắt nhìn theo, hắn giúp cô làm toán? Hắn lần đầu vì cô kiên trì? Có tin nổi không đây
_Đàng hoàng đi
Hắn nhíu mày mắng cô, hán kéo cô ngồi trên đùi hắn không phải để cô nhúc nhích lung tung, một lát lữa gần rơm rồi lại kêu la bị ức hiếp
_Chữ hắn ta đẹp quá...bài tập nào cũng biết...thông minh thật...
Cô trầm trồ khen ngợi, ma vương lạnh lùng cũng có lần mềm mỏng, mà còn là mềm mỏng với cô nữa, cô ôm cổ hắn ánh mắt ngẩn ngơ nhìn khuôn mặt góc cạnh đẹp hơn người, thần sắc toả ra thứ ánh sáng chói loá
_Ngồi im...có muốn nó vì em đáp ứng không?
Hai gò má cô đỏ lên, hắn sắp không chịu nổi cái mông mềm mại cứ nhích tới nhích lui, khó chịu bực dọc trong lòng đe doạ
_Mấy bài tập này khó lắm ở trường tôi toàn nhờ anh Phong...à tôi toàn cho qua...
Cô ngậm ngùi nhớ là không được chọc giận hắn, cô im lặng thôi không nói nữa
_Hoa tổng...
_Cái gì?
Hắn ngẩn mặt nhìn cô, lúc này gương mặt của người nào đó đã tiếp xúc rất gần, gần đến nỗi hơi thở nhẹ nhàng cùng mùi hương nam tính ấy phản phất khắt sâu...
_Hoa tổng có bao nhiêu người yêu rồi?
Cô tò mò, người phong nhã đa tình như hắn chắc là có rất nhiều người yêu, hắn nghe câu hỏi đó không vội trả lời, hai mắt nhìn cô đầy sát khí, vẻ mặt u ám không vui làm cô hơi chột dạ...
_Vớ vẩn...
Hắn mắng cô, nói chuyện với hắn thật chán, cô thở dài...được một lát thì ngủ trong ngực hắn mà không hay biết
_Ngủ rồi?
Hắn áp tay lên mặt cô, cô ngủ say không hề hay biết, cũng vì quá mệt mỏi đêm hôm qua, hắn khẽ cười đứng dậy bồng cô trở về giường
_Ngoan...ngủ ngon...
_Hoa tổng...
Khi hắn khép cửa phòng chuẩn bị bước ra thì bị giọng nói chứa đầy mật ngọt kéo lại, không để lộ biểu cảm hớn hở hắn u ám xoay mặt lại
_Chuyện gì?
_Trên đường về có chỗ nào bán kẹo chỉ không?
_Kẹo chỉ?
Hắn lạ lẫm hỏi lại, có phải thỏ nhỏ muốn ăn loại kẹo đó?
_Nếu có mua giúp tôi được không? Tôi muốn ăn...
Cô đến gần dúi vào tay hắn mớ tiền lẻ, hắn nổi nóng, đem bộ mặt lãnh khốc nhất nhìn cô
_Ai nói sẽ mua? Trên đường không chỗ nào bán hết, đừng lộn xộn, loại kẹo quê mùa
Hắn to tiếng mắng cô, còn tức giận đem ánh mắt sát thủ lườm cô, chân còn nóng giận đá lung tung, chứng nào tật nấy hung hăng thích bạo lực
Thấy cô bị hắn bỏ lại một mình còn bị mắng một trận Hải Đan nhẹ nhàng đến giải thích
_Trên đoạn đường về đúng là không có bán kẹo chỉ, loại kẹo đó chỉ có bán ở gần biệt thự Phàm gia, cho nên Hoa tổng không mua cho cô được, hay là cô thích bánh bích quy không? Nó cũng khá ngon, ở trung tâm thương mại bán rất nhiều
_Tôi không cần......
Cô xịu mặt, chỉ là một cái kẹo hắn hung dữ cái gì chứ? Đáng ghét...
***
Buổi tối, hắn đi làm về, mệt mỏi ngồi trong xe thở dài, công việc ngày càng nhiều, mọi thứ thật căng thẳng
_Đi về hướng Phàm gia đi
Hắn phiền não nhếch môi, đã nói là không muốn để Phàm gia nhìn ngó vậy mà vẫn vì cô đến mua kẹo, Hải Đan thầm thán phục cô gái bé nhỏ bao năm trôi qua vẫn có thể làm hắn để tâm đến.
Từ đằng xa Đường Vũ Phùng quan sát rất kỹ, anh ta tò mò nhìn siêu xe đang dừng bên kia đường
_A Siêu mua kẹo cho ai? Cậu ta có thích loại kẹo vớ vẩn đó bao giờ? Cái này chắc chắn mua cho con gái...
Đường Vũ Phùng nghi ngờ, nếu một ngày để anh ta biết được cô gái làm hắn rung động là ai chắc chắn sẽ dùng người đó làm điểm yếu uy hiếp hắn trở về Phàm gia.