Tú Chi đã nhìn thấy hắn, to mắt hoảng sợ nhưng mà hắn đã ra hiệu bảo cô im lặng tránh để Lâm Tương Y phát hiện, và cái giọng uất ức đó vẫn chưa chịu thôi...
_Tên đáng ghét, lúc nào cũng kím cớ ăn hiếp tôi...còn xem tôi không ra gì nữa...huhu...thử hỏi hắn ta ở trường hợp của tôi xem, có chịu nổi cực hình này không? Hở một tí là cường quyền áp bức...tức chết đi mà huhu...
_Tú Chi chị nói xem, có ai mà ưa anh ta đúng không? Từ giờ tôi sẽ chống lại anh ta, không việc gì phải sợ nữa, Tôi nhất định phải đè bẹp anh ta...
_Vậy sao?
Hoa Trạch Siêu bước đến gần cô, hắn nhẹ tay đặt cái gối xuống giường, cô bất ngờ bị khuôn mặt u ám không bao giờ thấy bình minh ấy làm cho một phen hú vía, vội nhún vai thu người lại, có phải khẩu khí lúc nãy cũng bị một người nuốt trọn
_Hoa...tổng...
_Thế nào có còn muốn mắng chửi nữa hay không?
Hắn đưa tay véo vào hai gò má đang xịu xuống, da non ở mặt muốn nhão ra vì hắn, cô ghét...ghét lắm nhưng không thể phản khán
_Có đau lắm không? Có mệt hay chóng mặt không? Có đói bụng hay muốn ăn gì không? Em muốn gì cứ nói, tôi đều đáp ứng
Vì cao ngạo không thể mở mồm xin lỗi cô một tiếng nên chỉ có thể dùng hành động bù đắp, hắn nhìn cô bằng ánh mắt ngọt ngào biết lỗi
_Tôi không cần, đồ ác quỷ xấu xa...hức...ăn của anh một anh lấy lại gấp 10, năm ngày nay không có ai động chạm đến tôi thật sự rất an bình
Cô mím môi, chân mày nhíu lại tỏ ý không thích, tuy không nói ra nhưng trong bụng là ngập tràn oán hận
_Nói...
Hắn không thích thái độ chống đối đó nên nâng cằm cô gằng giọng hỏi, với hắn là đây giống như giao dịch hoàn hảo cô làm hắn hài lòng hắn sẽ cho cô những thứ cô muốn nên tất cả trong mắt hắn đều không có chút gì là cảm thông cho cô
_Không...không cần...
Cô run giọng trả lời cho có, ai cần hắn đem loại quan tâm kiểu vật chất này chứ? Cô buồn lòng thất vọng vì còn lâu hắn mới cảm nhận được suy nghĩ trong cô
_Đồ cứng nhắc máu lạnh...
_Tối nay xuất viện rồi phải không?
Hắn nâng bàn tay bị thương của cô lên nhẹ nhàng liếc mắt quan sát, cô biểu môi là hắn ta đang cố thu dọn lỗi lầm đây sao? Cái cô cần nghe là một lời xin lỗi, còn hắn...không bao giờ chịu nói ra vì tự trọng không cho phép
_Ai...ai nói...mai mới xuất viện
Cô đỏ mặt, vờ nói dối, cô không muốn về nhà lúc này vì giờ này mà về chẳng khác nào đem thân dâng tận mồm sói, cô không muốn nghĩ thôi đã rùng mình, tốt nhất nên trì hoãn tiếp tục ở lại bệnh viện thì tốt hơn
_Được thôi tùy em...
Hắn nhìn ngoài trời bây giờ cũng sập tối rồi, mai xuất viện cũng tốt, nhìn thấy cô không sao là hắn yên tâm rồi, tâm trạng cũng khá hơn rất nhiều
_Tay của tôi không thể viết bài được nữa...huhu...
Cô buồn bã nhìn bàn tay, tất cả là do hắn giờ hắn còn ở đây giả bộ ngọt ngào, muốn cô tức chết đây mà, chỉ tiếc là cô nhỏ bé không thể chống đối hắn được
_Tôi sẽ viết bài cho em, phiền quá...
Cô vươn mắt nhìn hắn, trong đôi mắt long lanh vẫn còn oán giận, cô chưa nguôi giận đâu
_Sao hả?
Hắn hất mặt nghiến răng, Hoa Trạch Siêu chưa bao giờ vì ai làm bất cứ điều gì cả cô là người đầu tiên còn ở đó nhăn nhó không vui
_Không cần, tâm tình anh bất ổn ai biết lúc nào thì nổi giận? Tôi không muốn...
Cô nằm xuống giường xoay mặt vào tường không muốn nhìn thấy hắn, cô sợ cái tính khí ngông cuồng ấy không biết bao lâu lại bắt đầu nổi nóng
_Em....
Hắn phát cáu, cô là người duy nhất trên đời dám chống đối hắn còn không biết vui vẻ đón nhận hắn, suy đi tính lại hắn không biết còn phải dạy dỗ cô thế nào...quá cứng đầu
_Là anh đã biết sao mà không chịu nhận lỗi, còn thua đứa trẻ lên ba
Cô lớn giọng nhưng đến đoạn cuối thì nhỏ dầng, nói xong hít mũi một cái bi quan, nghe trong giọng nói đáng thương vô cùng
_Xin lỗi sao? Không bao giờ
Hoa Trạch Siêu nhấn mạnh, hắn phỉ ra mấy chữ khẳng định thương hiệu, Hắc thiếu này luôn đúng và cô mới là người phải tuân theo, nghe hắn nói xong cô xoay người lại nhìn hắn, bản mặt không biết hối lỗi còn kêu căng tự đắt