Hoa Trạch Siêu vừa từ sàn chứng khoát bước ra, sao hôm nay chứng khoán rớt giá kinh khủng tuy là không hề hấn gì so với hắn nhưng mà tâm tình không tốt còn gặp chuyện như vậy thì đúng là hắn như con thú bị trúng đạn đang lồng lộn tức giận
_Hôm nay là thứ mấy rồi? Còn công việc gì nữa?
Hoắc Kiệt Nam nghe hỏi âu lo trả lời, anh ta ngao ngán nhìn đại boss u ám
_Chỉ mới ba ngày trôi qua ạ, hôm nay là ngày...
Hoắc Kiệt Nam lo lắng cho bản thân không dám nói tiếp chuyện sắp nói, lòng hắn như lửa đốt có phải bệnh viện điện thoại nói cô bất ổn?
_Nói mau...Lâm Tương Y làm sao?
Hắn tức quá kìm chế không được nên nắm cổ áo thuộc hạ đe doạ, mồm gọi tên cô, dù có cố che giấu cảm xúc bao nhiêu cũng không thể, hắn thật sự rất lo cho cô, tuy đã một ngày trôi qua trong im lặng hắn vẫn đang đứng ngồi không yên
_Hôm nay là ngày Phàm gia có hẹn ăn cơm với Hoa tổng, An ŧıểυ thư vẫn đang đợi nhưng Hoa tổng không bao giờ đến nên nó cũng là chuyện bình thường không có gì đáng nói trong ngày ạ
_Nói ngắn gọn thôi...
Hắn lại thở dài, vẫn không một chút thông tin từ cô, đã ba ngày rồi còn gì, cũng vì hắn cao ngạo tỏ ra bất cần nên mới không để thuộc hạ đi lấy tin, bây giờ thì lại đứng ngồi không yên
_Hoa tổng...
_Lại chuyện gì?
Hải Đan vừa gọi cho tôi, nói là...Lâm ŧıểυ thư bị kẹt tay vào cửa gãy xương nên phải phẫu thuật xấp xương tay lại, hôm nay là ngày xuất viện ạ...
Hắn nghe đến đó đã chịu không nổi muốn đem thuộc hạ ra chôn sống vì cái tội bẩm báo trễ, thuộc hạ của hắn biết tính khí hắn ngông cuồng nên vội nói tiếp...
_Là do Hoa tổng dặn dò không cần lấy thông tin mà...hic...với lại Hải Đan hỏi tối nay Lâm ŧıểυ thư xuất viện thì đưa về đâu ạ? Nhà hay là đến chỗ của Hoa tổng đây?
Hắn cầm túi thơm trong tay mà lòng đau nhói, là do hắn, tất cả lỗi lầm là ở hắn, khiến cho cô phải chịu đau đớn tủi nhục, cô đã trả qua phẫu thuật mà không có hắn chắc là tinh thần bây giờ rất bất ổn
_Cho xe quay về thành phố gấp
Hoa Trạch Siêu thẳng một đường đi ra đại sảnh, mặt mày tối sầm không có chút sắc khí vui tươi mà còn giận dữ, một đống tên lửa kết lại quanh mặt, thần sắc quá kém, có thể doạ chết người đây, trước con mắt bối rối của Hoắc Kiệt Nam, anh ta thấm mồ hôi trên tráng cảm thấy như mình đang lên cơn sốt cao, hắn vừa lúc nãy không quan tâm vậy mà bây giờ...là gì đây?
_Hoa tổng? Hoa tổng có cần suy nghĩ lại không ạ? ngoài trời đang rất rất lạnh...
Hắn nheo mắt thở ra một hơi lạnh muốn đóng băng lời nói của tên thuộc hạ kia, giờ phút này có bão cấp mạnh giật trên diện rộng hắn cũng phải về
Bệnh viện...
_Lâm ŧıểυ thư...cô ăn chút gì đi, ba ngày nay cô ăn ít quá, bác sĩ vẫn đang do dự khi cho cô xuất viện đấy
Tú Chi dỗ ngọt cố đút cô ăn cháo nhưng cô không ăn, suốt ngày cứ ngồi bó gối nhìn ra cửa sổ, một ngày khóc đến 5 lần
_Tay của tôi, còn là tay phải nữa, làm sao đây huhu, cả chị tôi cũng không đến thăm huhu...phải chi có anh Phong Tước ở đây
Cô buồn hiu, vẻ mặt mất đi sức sống, nhìn bàn tay bị bó chặt không cử động được
_Tôi khuyên cô đừng nhắc đến người đàng ông đó, không khéo đại thiếu gia nghe thấy lại phiền
_Tôi mặc kệ, tên khốn nạn, chết bầm nghĩ mình cao siêu hơn người rồi đè bẹp tôi, đã hung hăng mắng tôi cả đêm, tôi còn phải nuốt giận đem quà nan nỉ hắn...quá vô lý, hết sức vô lý tôi hận...đã vậy còn bị hắn hiểu lầm là kẻ trộm, tôi trộm gì ở phòng làm việc hắn đây? Có ai mà dám động đến hắn chứ? Suốt ngày u ám, cộc cằn còn gắt gỏng cười một cái thì chết à? Tôi đâu biết hắn ghét gia đình đến thế, làm như tôi muốn nhắc đến lắm không bằng hức...huhu...tay của tôi...tàn phế vì anh ta rồi...huhu...tôi chỉ là học sinh thôi mà...phụ nữ với anh ta không thiếu tại sao lại là tôi? Huhu...
_Lâm ŧıểυ thư cô đừng hiểu lầm, gia đình và đại thiếu gia có quan hệ rất tốt, ngài ấy rất hiếu thuận chỉ là do vợ cũ...
_Tôi không muốn nghe...tên xấu xa đó có xem gia đình mình ra gì? Tôi có cố ý nhắc đến đâu vẫn bị mắng chửi...hức..
Lâm Tương Y uất hận la thét, cô tức quá ném cái gối xuống giường, chân tay còn huơ loạn xạ, miệng lưỡi hoạt động liên tục giải bày oan ức...và cái gối khổ sở kia đáp vào chân một người...