Buổi tối, thế là lại trôi qua một ngày cô không được gặp hắn, chỉ nghĩ thôi đã thấy đau lòng, vừa nhớ vừa nghẹn ngào, đêm nay cô ngủ một mình, vừa nghĩ đến đã thấy sợ, bỗng dưng trong đầu hiện ra hình ảnh An Thuần Hy lại đưa người đàng ông đó đến, hôm nay bố và mẹ hắn lại ra ngoài dự tiệc không biết bao giờ mới về, Lâm Tương Y cứ giữ khư khư cái suy nghĩ An Thuần Hy một lần dẫn tên cặn bã Mộ Phong Tước đến được thì sẽ có lần thứ hai, rồi thứ ba nếu cô không nói ra sớm chuyện này thì bản thân sẽ tiếp tục bị hại, nhưng mà mấy hôm nay khó gặp Hoa Trạch Siêu quá, cũng không biết làm sao để nói vì hắn có hứa với cô trong thời gian này hắn đang tìm người điều hành Tập Đoàn, đợi sắp xếp mọi việc xong rồi sẽ chuyên tâm ở bên cô không lúc nào rời
_Reng...reng...
Đang mơ màng sợ hãi với suy nghĩ của chính mình thì điện thoại cô reo lên, cô giật mình bất giác run rẩy đến cầm điện thoại cũng không xong
_Trạch Siêu....là anh hả? Em...
Cô mang tâm trạng sợ hãi trong giọng nô thốt lên chỉ mong nghe được hắn nói công việc đã xong và sẽ về ngay. Trong lúc này đây, tâm trạng hỗn loạn, bất ổn lo sợ mất phương hướng cô muốn tìm một hơi ấm vì vậy sẽ nói cho hắn biết cô đã mang thai giọt máu của hắn, có như vậy cô sẽ yên tâm hơn về việc vẫn giấu đi một nửa sự thật kia và đợi ngày vạch mặt bọn họ
_Siêu! Em có thai, em mang thai rồi...em...
Đang nói dang dở, hạnh phúc vỡ òa trong niềm vui xen lẫn xúc động, nào ngờ bị chặng họng bởi giọng nói lạ
_Là anh Phong Tước của em đây...
_Hơ...
Lâm Tương Y rùng mình quăng điện thoại ra xa, cô xanh mặt không dám nhìn, trong phòng bỗng nhiên lạnh lẽo xa lạ, cô oà khóc tâm trạng hỗn loạn, điện thoại vẫn reo tiếp tục...rốt cuộc lại thông báo nhầm cho kẻ bại hoại biết tin tốt lành
_Reng...reng...
Cô nhìn điện thoại reo dai dẳng, cô chạy vội ra cửa khoá cửa phòng, sau đó đành ngồi xuống sàn nhặt điện thoại lên, cô cố gắng tìm chút bình tĩnh cuối cùng để nghe xem anh ta muốn gì
_Anh muốn gì?
_ŧıểυ Y của anh, em còn nhớ đêm hôm đó chứ? Thật tiếc đã bị phá hỏng nhưng không sao...
_Anh im đi...
Lâm Tương Y ôm chặt điện thoại bực tức, không ngờ con người này vẫn chứng nào tật nấy, hai mắt cô đỏ hoe tràn ngập ấm ức, mỗi con người đều có sự chịu đựng nhất định, loại cặn bã này đáng nhẽ cô không nên dung thứ
_Ấy....đã làm em giận rồi, nhưng mà em sẽ hết giận ngay, chắc là Hoa Trạch Siêu của em không có ở đó chứ?
_Có gì nói nhanh đi
Cô mất kiên nhẫn hậm hực, cô thấy bản thân đã sai lầm khi không nói ra chuyện này sớm hơn cho Hoa Trạch Siêu biết, lần này nhất định phải sáng suốt hơn
_Anh có nhặt được sợi dây chuyền trong đêm đó cùng với kết quả siêu âm bé cưng, em có muốn lấy lại không nhỉ??? À...còn nữa nếu bây giờ anh nói Đường Vũ Phùng biết tin em mang thai trước Hoa Trạch Siêu thì liệu bé cưng của em có trở thành con hoang trong mắt anh ta không nhỉ? Ha ha... nghĩ thôi mà hạnh phúc thật đó!
Đầu dây bên kia Mộ Phong Tước vui vẻ nắm lấy kết quả siêu âm và dây chuyền ngắm nhìn, bây giờ Lâm Tương Y mới phát hiện mình bị mất sợi dây chuyền, cô đã từng rất vất vả vì nó làm sao để cho một kẻ cặng bã như anh ta cướp mất được
_Trả dây chuyền cho tôi
_Mai em đến lễ đường gần trường học đi, chúng ta thành hôn sau đó anh sẽ tặng em dây chuyền này làm kỷ vật có chịu không? Anh cầu hôn qua điện thoại em đừng giận, đến sớm anh bù đắp cho...yêu em...
_Alô...alô...
Lâm Tương Y tức giận gào thét, anh ta đúng là kẻ bệnh hoạn hết thuốc chữa, còn uy hiếp bắt cô đến lễ đường gì đó kết hôn, đầu óc tồi tàn thối nát, cô ấm ức việc mình quá nhân nhượng cô biết chắc An Thuần Hy đứng sau chuyện này, kẻ không biết quay lưng là bờ.
_Cô mà gọi cho A Siêu đến thì đừng trách đứa bé trong bụng cô xảy ra chuyện
An Thuần Hy từ bên ngoài gõ cửa nói vọng vào, ả ta đã chuẩn bị kỹ mọi thứ rất tit mỉ và đắt thắng lần này sẽ đem lại kết quả tốt
_Họ lợi dụng lúc mình im lặng cho qua thì lấn lướt làm tới, An Thuần Hy còn biết mình mang thai nên tha hồ đe dọa, đúng là biệt thự đông người nhưng rất khó nhờ người giúp, nếu mình gọi thầy Đường thì lập tức sẽ bị đổ oan tư tình ngay...hừm...
Lâm Tương Y đến gần cửa sổ kéo rèm nhìn xuống phía khoản sân rộng lớn phía dưới, thầy Đường và vệ sĩ vẫn luôn túc trực quan sát, nhưng cái quan trọng là kẻ gian lại có thể tự do ra vào biệt thự
_Thiên thần nhỏ, mẹ con mình cùng vượt qua tất cả. Mẹ sẽ sớm cho bố biết sự có mặt của con
Lâm Tương Y tự hứa với lòng, cô suy nghĩ cả đêm, lần này nhất định phải sáng suốt giải quyết mọi chuyện, bảo vệ tình yêu và đứa con bé bỏng đang thành hình.