Lâm Tương Y nhìn hắn bằng đôi mắt long lanh chứa đựng sự đau khổ không thể nói ra, hắn mím môi, nhận ra trong cô có cái gì đó không muốn bày tỏ, gặng hỏi sẽ làm cô thêm đau đầu, hắn phiền não nhếch môi
_Ra ngoài hết đi
An Thuần Hy muốn xem cô sẽ hành động thế nào, nhưng không thể nán lại trong phòng mãi, ả ta nghĩ cô đã không nói ra chắc chắn sẽ không nuốt lời nên đành bỏ ra ngoài chờ đợi thời cơ khác.
_Em muốn gì tôi đều đáp ứng
Hoa Trạch Siêu nhìn trong cặp mắt trong veo là một ý định thỉnh cầu điều gì đó, có lẽ khó nói ra nhưng hắn hiểu được, từng cử chỉ của cô hắn đều ghi nhớ chúng làm hắn khó chịu mỗi khi cô buồn phiền
_Tôi muốn...về nhà tôi
_Không được
Hắn bực tức nghiêm giọng, hắn đã nói nhiều lần về việc này, chuyện xa cô một giây thôi hắn cũng không muốn làm sao để cô sống xa hắn được
_Nhưng...
_Không nói nhiều cái gì cũng được, chuyện này thì không? Nói...ở Phàm gia này ai ức hiếp em? Có phải là An Thuần Hy?
Hoa Trạch Siêu nắm lấy bàn tay gầy thật chặt, đôi mắt thâm sâu nhìn cô, cơ mặt căng thẳng thấy rõ
_Không...không phải, chỉ là tôi nhớ chị tôi
_Thật chứ?
Hắn xoa đầu cô gặng hỏi, nhìn vết thương ở cổ cô hắn không yên tâm cho lắm
_Thật mà
_Thỏ nhỏ, em nói dối rất tệ, em không thoải mái vậy chúng ta về lại Tập Đoàn sống, tôi sẽ thường xuyên về đây thăm bố mẹ, chỉ cần em thấy thoải mái cái gì cũng có thể
Hắn ôm eo cô, thỏ thẻ nói bên tai, cánh môi mở ra hôn lên má cô một cái, hắn yêu lắm mùi hương dễ chịu trên tóc cô, cô là tất cả tâm tình gói trọn trong một chữ yêu, hắn bây giờ cưng chiều cô vô hạn, nhìn thấy tình cảm lớn hắn dành cho cô cô lại càng lo sợ chuyện về An Thuần Hy, khổ tâm không biết nói ra sao
_Trạch Siêu quá tốt, mình không muốn anh ấy có được tình yêu mà mất đi tình cảm gia đình
Cô ở trong ngực hắn nghĩ ngợi rất lâu, cho đến khi nước mắt rơi lúc nào không hay, cô sợ những tháng ngày ngọt ngào ngắn ngủi lại phải đổi bằng sóng gió bất ngờ, chuyện vừa rồi xảy ra cô cảm thấy mình thật nhỏ bé rất khiếp sợ chỉ muốn ở trong vòng tay hắn, cô biết rằng mình cũng yêu hắn nhiều lắm, bây giờ không còn gì trở ngại để cô thừa nhận tình cảm nữa nhưng tổng lòng vẫn lo lắm
_Chúng ta sẽ sớm kết hôn, lúc đó tôi không ngày nào rời em cả
Hoa Trạch Siêu dỗ ngọt, hắn triều mến nhìn người con gái đang nép mình e ấp
_Ngoan, không còn sớm nữa nằm xuống ngủ đi
Hắn hôn cô gấp gáp, từ cánh môi đến cổ, hơi thở nam tính quyến rũ, cô im lặng nằm xuống giường, hai tay ôm cổ hắn nhẹ nhàng...bỗng hắn dừng lại thôi không hôn cô nữa, hàng ngày chẳng phải sẽ không buông tha cho cô hay sao
_Y nhi ngủ ngoan, ở Tập đoàn nhiều việc quá, tôi rất bận không biết mấy ngày mới về đây, tôi rất nhớ em
Hắn luyến tiếc vuốt tóc cô, mi tâm khép hờ, chán nản không muốn xa cô, nghĩ đến không được gần cô mấy ngày là tâm trạng khốn khổ khi phải chịu đựng
_Siêu...anh đừng làm việc quá sức
Cô lo lắng áp tay lên khuôn mặt điển trai đang nhìn cô với ánh mắt thu hút, cô không muốn xa hắn, Hoa Trạch Siêu mang tâm trạng cũng không khá hơn, cô như mặt nước mùa thu tẻ nhạt lúc không ở gần hắn, người nào đó chắc cũng hiểu cảm giác này cho nên cực kỳ thất vọng, còn ước gì có thể thu nhỏ cô bỏ vào túi để mang theo bên mình
_Vì em không phải là người đầu tiên tôi lấy làm vợ, cho nên tôi không muốn có bất kỳ ai nói xấu coi thường em, tôi đang chuẩn bị rất nhiều thứ, ŧıểυ Y xin lỗi vì để em chờ đợi, em không phải tình đầu nhưng là duy nhất.
Hoa Trạch Siêu tìm môi cô hôn xuống, ngón tay thon lùa vào tóc mềm ôn nhu cười tươi rói, chỉ cần nhìn thấy nụ cười bình yên này bao nhiêu giông bão trong lòng cô đều có thể vượt qua
_Siêu...em tin anh, thời gian này anh cứ chuyên tâm vào công việc, em không sao đâu chỉ là nhớ gia đình một chút
Lâm Tương Y nhìn ánh mắt chứa đựng cả bầu trời yêu thương thì không đành lòng để hắn lo lắng, cho nên chỉ biết gượng cười tỏ ra mình ổn, ở bên cạnh hắn cô không muốn có những cảm xúc rối ren lấn át
_Siêu à...
_Lại chuyện gì làm phiền em?
Hắn ôm cô chặt hơn, nhìn cô cuộn tròn trong chăn như cục bông mềm thật ngây dại
_Em...nếu như em có thai thì sao?
Cô bất ngờ hỏi, mập mờ không nói rõ, chỉ dừng lại ở hai từ nếu như mà thôi, nghe cô hỏi tim hắn như ngừng đập, yết hầu lên xuống đôi chút, gương mặt đẹp biểu lộ cảm xúc khó tả, hắn ngừng lại hồi lâu, sau mới lên tiếng
_Thì mỗi đêm vẫn nằm trên người em đến sáng
Hoa Trạch Siêu trêu cô, thân người nhanh nhảu chòm đến vồ lấy cục bông to trước mặt tỏ vẻ rực tình chuẩn bị hành động
_Hừm...bại hoại...em hỏi thật mà
_Mang thai thì đã làm sao? Em là người của tôi, mang thai con của tôi có gì lạ mà hỏi? ŧıểυ Y đừng nghĩ nhiều, tôi không bao giờ bỏ rơi em
Hoa Trạch Siêu trả lời cho cô yên tâm, những lời thực tâm nhưng không để ý lắm đến chuyện này vì hắn cho rằng đây chỉ là câu hỏi cho tương lai
_Nhưng mà thực sự em mang giọt máu của anh rồi...
Lâm Tương Y nghĩ thầm, cô nhắm mắt ngủ trong vòng tay hắn, chuyện này cô sẽ cho hắn biết trong thời gian sớm nhất