Buổi tối, Lâm Tương Y nấu chè hạt sen đợi hắn về cùng ăn, cũng lâu rồi cô chưa có cơ hội nấu đồ ngọt cho hắn ăn và điều quan trọng là cô thèm ngọt, cùng hắn và đứa con bé bỏng trong bụng ăn chè thì cực kỳ hạnh phúc. Đang loay hoay dưới bếp thì Hải Đan đến gần gọi cô
_Lâm ŧıểυ thư, đại thiếu gia nói có việc đột xuất không về được, có dặn cô ăn uống rồi nghỉ ngơi, đi ngủ sớm, ngày mai đại thiếu gia về sẽ đưa cô đi chơi
_Vậy sao? Hoa tổng bận rồi à???
Cô chán nản ngồi xuống ghế nhìn chén chè thơm phức, cất công nấu cả buổi thì hắn lại bận, bao nhiêu công sức đều tiêu tan
_Vậy, Phàm chủ tịch và Phàm phu nhân có ở trên phòng không? Tôi muốn mời họ ăn chè
_Hai người họ đi chơi bài ở nhà hàng xóm rồi.
Vậy là trong nhà chẳng còn ai, chỉ còn mỗi cô và An Thuần Hy, cô buồn bã thở dài, nghĩ ngợi một lúc dù gì cũng không nên xa lánh với, cho nên cô đã lấy một chén chè khác đem lên phòng mời ả ta
Trên phòng An Thuần Hy là một cảnh tượng mà chẳng ai ngờ tới, một nam một nữ đang loã thể quấn lấy nhau, say đắm chìm vào cơn tình ái đê mê
_Ừm...uh...
An Thuần Hy ôm lấy người đàng ông đang dùng tấm lưng trần phủ lấy mình, động tác ra vào không ngừng nghỉ ngày một gia tăng, cả căn phòng tĩnh lặng vang lên tiếng kêu da^ʍ đãиɠ của cuộc truy hoang vụng trộm
Người đàng ông thể hiện bản lĩnh của mình bằng những động tác truy hoang, bờ môi không ngừng cắn lên da thịt nhấp nhô của ả phụ nữ không biết xấu hổ phía dưới
_Hừm...ừm....
Người đàng ông chuyển đổi tư thế ngồi trên giường lớn, hai tay ôm lấy đầu ả ta tận hưởng, cơ mặt hài lòng với việc ŧıểυ đệ đệ được chăm sóc đặt biệt bằng cái miệng da^ʍ đãиɠ của ả
An Thuần Hy nghe có tiếng động vội dừng cuộc vui đẩy người đàng ông kia sang một bên nhanh chóng nhặt quần áo đi ra bên ngoài dò xét.
_Là ai? Là con hầu nào? Tao mà bắt được thì móc mắt mày ra, chỉ là em trai tao đến thăm, bọn mày nhìn ngó cái gì? Muốn bị đuổi việc không?
An Thuần Hy mặc váy ngủ đon đả bước ra, tay còn sờ cái bụng to ra vẻ liếc ngang liếc dọc mắng chửi chặng đầu
_Hơ...rõ ràng mình nghe tiếng đàng ông mà??n không thể nhầm được, làm...làm sao bây giờ?? Nếu để bị phát hiện...
Lâm Tương Y sợ hãi chưa biết tính sao, cô sờ xuống bụng mình lo lắng. Nếu để ả ta biết được cô chứng kiến đôi gian phu dâm phụ này thì ả ta sẽ giết cô mất lúc đó còn nguy hại đến cái thai trong bụng
_Vậy là An Thuần Hy thật sự nɠɵạı tình, cô ta thật đáng sợ
Lâm Tương Y vội vã thu dọn chỗ chén chè bị bể có vài mảnh sành dưới sàn, cô nép mình vào góc tường run rẩy sợ bị phát hiện
_Meoo....
_Chết tiệt chỉ là con mèo nhỏ
An Thuần Hy mở cửa, trên người quần áo vẫn còn xốc xếch, ả ta bực dọc nghe thấy tiếng kêu của con mèo nhỏ, cũng vì con mèo mà ả tưởng rằng có người phát hiện ra, ả nhìn trước nhìn sau quan sát, nếu chuyện này bị phát hiện thì xem như ả ta không còn mặt mũi nhìn ai, có khi còn bị tống khỏi Phàm gia
Lâm Tương Y vẫn còn run rẩy bàn hoàng ôm con mèo nhỏ, hy vọng nó không kêu lên, cô không muốn để Dịch Khiết biết rằng mình đã chứng kiến tất cả
_Mèo nhỏ mày nói xem, tại sao người đàng ông kia lại là Mộ Phong Tước? An Thuần Hy tại sao có thể qua lại với anh ta được chứ? Cô ta chính là người đã bắt cóc tao hôm nọ, nếu Hoa tổng biết chuyện này thì...hừm...khó nghĩ quá? Còn nếu không nói ra thì An Thuần Hy sẽ làm nhiều chuyện sai trái hơn, làm sao đây? Hic....