“Giấu cái gì chứ, tôi vốn dĩ có mang theo gì đâu. Mà cho dù có mang thì cũng bị lớp trưởng tịch thu từ lâu rồi còn gì?” Lâm Nhan Tịch thật sự cạn lời trước suy nghĩ kỳ quặc này của cô nàng, nhưng thấy cô vẫn còn ngái ngủ nên cũng bỏ qua.
Tống Giai Giai vừa nghe liền bừng tỉnh: “Cũng đúng nhỉ. Vậy cậu đánh thức tôi dậy làm gì? Vốn dĩ đang không đói, cậu vừa nhắc một cái là tôi lại thấy đói rồi đây này.”
Lâm Nhan Tịch bật cười: “Tôi tìm được đồ ăn, có đi không?”
Tống Giai Giai vốn định nằm xuống lại, nghe vậy mắt liền sáng rực, bật người ngồi dậy: “Thật không?”
Lâm Nhan Tịch thản nhiên cười: “Mặc quần áo vào rồi đi theo tôi.”
Thấy cô không giống đang nói dối, Tống Giai Giai cũng không hỏi nhiều, vội vàng rón rén mặc quần áo rồi đi theo ra ngoài.
Nhưng thấy Lâm Nhan Tịch đi thẳng ra ngoài, Tống Giai Giai mới không nhịn được hỏi: “Lâm Nhan Tịch, giờ này rồi chúng ta đi đâu tìm đồ ăn chứ?”
“Đừng hỏi nhiều thế, muốn ăn một bữa no thì cứ đi theo tôi là được.” Lâm Nhan Tịch nhìn quanh, thấy không ai chú ý đến hai người mới yên tâm nói chuyện.
Nhưng vì sợ trễ giờ, gây chú ý cho người khác, cô cũng không giải thích nhiều mà men theo bóng đêm, dẫn Tống Giai Giai đi thẳng ra ngoài.
Nghe Lâm Nhan Tịch nói vậy, Tống Giai Giai vốn định hỏi tiếp, nhưng nhìn xung quanh tối đen như mực, da đầu cô lập tức tê rần, vội vàng túm lấy vạt áo Lâm Nhan Tịch, bám sát theo sau.
Phòng bị trong trại tân binh không quá nghiêm ngặt, chỉ có vài chốt gác và lính gác tuần tra lưu động.
Lâm Nhan Tịch đã nắm rõ tình hình từ hai ba hôm trước, cô dẫn Tống Giai Giai lách qua họ một cách quen thuộc, sau đó cả hai cùng ngồi thụp xuống sau một cái cây.
Cô liếc nhìn Tống Giai Giai rồi chỉ về phía trước: “Hôm nay tôi để ý thấy có một trung đội không đến nhà ăn, chắc là ra ngoài làm nhiệm vụ rồi, nhưng lượng thức ăn ở nhà ăn vẫn không đổi.”
Nghe cô nói, Tống Giai Giai lập tức hiểu ra, mắt sáng rực lên, cướp lời: “Ý cậu là hôm nay nhà ăn chắc chắn có đồ ăn thừa?”
Nhưng ngay sau đó cô lại nhận ra vấn đề: “Nhưng trời lạnh thế này, đồ ăn đó còn ăn được không?”
Lâm Nhan Tịch bất đắc dĩ vỗ cô một cái: “Tôi đã dắt cậu ra đây thì sao lại không tính toán cho kỹ được chứ? Chuyện cậu nghĩ đến mà tôi lại không nghĩ ra à?”
“Dựa vào đâu mà chuyện tôi nghĩ đến thì cậu cũng phải nghĩ đến chứ?” Tống Giai Giai lập tức nghe ra có gì đó không đúng trong lời cô nói.
Cũng không biết có phải nghĩ đến bữa khuya của mình còn trông chờ vào Lâm Nhan Tịch hay không, cô liền đổi giọng hỏi: “Nếu đến nhà ăn thì cậu còn chờ gì nữa?”
“Chờ lính gác tuần tra chứ sao!” Lâm Nhan Tịch nhìn đồng hồ: “Cứ nửa tiếng họ sẽ đi tuần một lần, đợi họ đi qua rồi, chúng ta sẽ có nửa tiếng.”
Tống Giai Giai nghe xong mới vỡ lẽ. Đúng lúc này, Lâm Nhan Tịch thấy có bóng người, không đợi Tống Giai Giai nói gì, liền kéo tuột người cô ấy xuống đất, cả hai cùng bò vào sau bụi cây.
Tống Giai Giai còn chưa kịp phản ứng để hỏi gì thì hai người lính tuần tra đã đi ngang qua cách đó không xa.
Đợi họ đi khuất một lúc lâu, Tống Giai Giai mới dám mở miệng hỏi: “Mắt cậu cũng tinh thật đấy, thấy họ từ lúc nào vậy?”
“Cậu định đi ăn khuya hay là định ngồi đây thảo luận xem mắt tôi thị lực bao nhiêu?”
Tống Giai Giai lập tức hoàn hồn, bật dậy: “Đương nhiên là đi ăn cơm rồi.”
Lâm Nhan Tịch cười khẽ, không để ý đến cô nữa mà dẫn đầu đi về phía trước.
Hai người đã quá quen thuộc với tình hình trong nhà ăn, sau khi vào trong thì đi thẳng một mạch đến nhà bếp mà không hề đi đường vòng.
“Ở đây không có người trực à?” Tống Giai Giai hơi lo lắng hỏi.
“Tổ hậu cần cũng phải ngủ chứ, với lại gác ở đây làm gì, để canh mấy cái bánh bao à?” Lâm Nhan Tịch trêu chọc, cắt ngang lời cô.
“Cũng đúng.” Tống Giai Giai gật gù tỏ vẻ đã hiểu.
Hai người vừa nói vừa đi vào trong bếp.
Thật ra, tổ hậu cần mỗi ngày đều nấu một lượng thức ăn vừa đủ, vì quân số cố định nên về cơ bản sẽ không có đồ thừa.
Nhưng hôm nay có cả một trung đội không đến ăn, tuy không phải vấn đề gì to tát, nhưng Lâm Nhan Tịch vẫn để ý thấy.
Chỉ là đồ ăn thừa, lại còn lạnh thế này, ăn vào cũng chẳng thể chết ngay được.
Nếu ở nhà, chắc chắn cô sẽ không ăn. Nhưng bây giờ, đừng nói là cơm thừa từ bữa tối, cho dù là đồ ăn từ mấy ngày trước, cô cũng tuyệt đối nuốt trôi.
Lâm Nhan Tịch đoán không sai, trong nhà ăn quả thật còn thừa không ít đồ ăn, món nào cũng còn nhiều, đủ cho hai người tha hồ lựa chọn.
Hai người nhìn nhau, Tống Giai Giai cười toe toét: “Tốt quá rồi, cuối cùng cũng được ăn một bữa no nê.”
Nhưng rồi cô chợt nhận ra: “Cậu làm nóng nó kiểu gì? Chẳng lẽ định… nấu lại ở đây à?”
“Nói cậu ngốc đúng là không oan chút nào. Mau lấy đồ cậu muốn ăn ra đi, tôi đi tìm chỗ hâm nóng. Lúc trước tôi thấy có một cái lò vi sóng ở trong góc.”
Tống Giai Giai vừa chọn món mình thích, vừa không nhịn được hỏi: “Sao tôi không thấy nhỉ?”
Lâm Nhan Tịch không thèm để ý đến cô, nhưng rồi lại nghĩ ra gì đó: “Cậu lấy nhiều một chút, mang về cho tiểu Huyên nữa.”
“Đúng rồi, sao mình lại quên mất chứ.” Tống Giai Giai nghe vậy cũng sực nhớ ra: “Sao cậu không dẫn cậu ấy đi cùng?”
“Cậu là cuốn “Mười vạn câu hỏi vì sao” à?” Lâm Nhan Tịch bất đắc dĩ gõ nhẹ vào đầu cô: “Bộ dạng của Ngô Nguyệt Huyên có hợp để làm chuyện này không?”
“Thế đi với tôi thì hợp à.” Tống Giai Giai lập tức bất mãn lẩm bẩm.
Nhưng hễ thấy đồ ăn là Tống Giai Giai hành động nhanh như chớp, chỉ loáng một cái đã xúc đầy ba hộp cơm lớn.