Đặc Chủng Nữ Binh

Chương 42

Trước Sau

break

Ngày thường dù ở trường hay trong khu tập thể, cô luôn là người không tuân thủ quy tắc nhất, hay nói đúng hơn là người thích thách thức các quy tắc nhất.

Có thể tưởng tượng, ngay cả những quy tắc đơn giản ở trường mà cô còn không tuân thủ được, huống chi là trong quân đội.

Chính vì quá hiểu bản thân, Lâm Nhan Tịch mới càng không muốn đến nơi này, nhưng Lâm Vạn Niên lại cứ làm trái ý cô, hoàn toàn phớt lờ nguyện vọng của cô mà đá cô vào quân ngũ.

Ban đầu cô còn nghĩ cố gắng một chút là qua, chỉ là một kỳ huấn luyện tân binh thôi mà, nếu thật sự bị loại rồi chuyển sang đơn vị khác thì cũng không cần phải vất vả như vậy nữa.

Nhưng không ngờ mới huấn luyện được vài ngày, cô đã có chút không chịu nổi.

Bởi vì ngoài sự khô khan, vô vị, không có bất kỳ hoạt động giải trí nào, còn có điều khiến cô không chịu nổi hơn, đó là ngủ không đủ giấc và ăn không đủ no.

Và điều quan trọng nhất chính là ăn không đủ no.

Tuy không phải đứa ham ăn như Tống Giai Giai, nhưng cô cũng chưa bao giờ giống những cô gái khác phải kiêng khem để giữ dáng.

So với những người khác trong đội, thể lực của cô đúng là tốt nhất, nhưng sức ăn cũng đứng đầu.

Mỗi bữa chỉ có chưa tới mười phút, dù có cố ăn nhanh đến mấy cũng chẳng được bao nhiêu. Hơn nữa, cô cũng không muốn liều mạng với cái dạ dày của mình, nên lần nào cũng chỉ ăn đủ để không bị đói lả đi.

Nếu chỉ một hai ngày thì không sao, nhưng cả tuần trôi qua, Lâm Nhan Tịch không thể chịu nổi nữa.

Mà người giống như Lâm Nhan Tịch hiển nhiên không chỉ có mình cô.

Buổi tối đã tắt đèn từ lâu, nhưng Lâm Nhan Tịch vẫn nghe thấy tiếng rên rỉ thỉnh thoảng lại vang lên của Tống Giai Giai.

“Tống Giai Giai, cô có thể đừng phát ra cái thứ âm thanh dễ gây hiểu lầm đó nữa được không? May mà phòng của chúng ta cách các phòng khác một đoạn đấy, không thì người ta lại tưởng mình làm gì trong này!” Tiêu Tiểu Tiêu nói với giọng có mấy phần khinh bỉ.

Nếu là ngày thường, chắc chắn Tống Giai Giai sẽ không chịu thua, nhưng bây giờ cô nàng thật sự không còn chút sức lực nào.

Cô thở dài: “Cô nghĩ tôi muốn à? Tôi đói không chịu nổi nữa rồi.”

“Cô có biết ở nhà mỗi ngày ngoài bữa chính tôi còn có bữa phụ không hả? Giờ thì hay rồi, không những chẳng có bữa phụ mà bữa chính cũng ăn không no, thế này thì sống sao nổi?”

“Cậu tưởng mỗi mình cậu đói chắc?” Nghe vậy, Lâm Nhan Tịch cũng không nhịn được nữa, vừa xoa bụng vừa nói: “Tôi cũng đói đây này. Cái cảm giác bữa nào cũng ăn không no, haizz!”

Lúc này, giọng nói lí nhí của Ngô Nguyệt Huyên vang lên: “Mọi người đừng nói nữa, càng nói lại càng đói.”

“Haizz, không nói nữa. Nói mãi cũng có được ăn đâu. Đừng nói chỗ chúng ta, giờ này chắc cả quân doanh cũng chẳng có gì để ăn.”

“Thôi ngủ đi, ngủ rồi là quên hết ấy mà.” Tống Giai Giai cũng chẳng còn cách nào khác, đành bất lực nói.

Nhưng nghe Tống Giai Giai nói xong, Lâm Nhan Tịch lại đột nhiên nghĩ ra gì đó, bật người ngồi dậy.

“Sao thế Lâm Nhan Tịch?” Tống Giai Giai cảm nhận được người giường trên cử động, buột miệng hỏi.

Lâm Nhan Tịch định nói gì đó, nhưng lại nhìn quanh một lượt rồi nuốt trở vào: “Thôi, không có gì.”

Cả đám đều đã mệt lả, chẳng ai để ý đến sự khác thường của Lâm Nhan Tịch. Nghe cô nói không có gì, cũng không ai hỏi thêm, tất cả đều trở mình tìm tư thế thoải mái để chìm vào giấc ngủ.

Trong bóng tối, mọi người nhanh chóng ngủ thiếp đi. Khi tiếng hít thở ngày càng đều đặn, Lâm Nhan Tịch lặng lẽ ngồi dậy.

“Giai Giai, Tống Giai Giai, dậy đi.” Lâm Nhan Tịch nhảy xuống giường, vừa khẽ lay Tống Giai Giai vừa gọi nhỏ.

Cô còn thỉnh thoảng liếc nhìn xung quanh, thấy những người khác vẫn đang ngủ say mới yên tâm gọi Tống Giai Giai.

Lúc này, nghe thấy tiếng gọi, Tống Giai Giai giật mình bật dậy.

Thấy cô nàng sắp hét lên, Lâm Nhan Tịch vội bịt miệng bạn lại: “Suỵt! Là tôi đây.”

Tống Giai Giai lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: “Hết cả hồn, tôi còn tưởng lại tập hợp khẩn cấp!”

Rồi cô vừa ngáp vừa nói: “Nửa đêm nửa hôm không ngủ còn định làm gì, mai còn phải huấn luyện đấy!”

“Tôi hỏi cậu này, hôm nay có phải cậu cũng ăn không no đúng không?” Lâm Nhan Tịch không trả lời mà hỏi ngược lại bằng giọng thì thầm.

“Đừng nói hôm nay, mấy ngày nay tôi có bữa nào được ăn no đâu.” Tống Giai Giai nghe vậy liền đáp ngay không cần nghĩ.

Nhưng ngay sau đó, cô nàng như bừng tỉnh, kinh ngạc nhìn Lâm Nhan Tịch: “Không lẽ cậu còn giấu đồ ăn riêng à?” 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc