Nhưng trong suốt thời gian đó, Ikina có vẻ mất tập trung nên chúng tôi quay lại chỏ ở của tôi, sau đó cô ấy chào tạm biệt và rời đi.
Tôi nhìn cô ấy bơi đi và bây giờ có một ý nghĩ luôn nung nấu trong đầu tôi là muốn đuổi theo cô ấy bởi vì có điều gì đó không
ổn với bạn tôi. Nhưng tôi không bao giờ có cơ hội theo đuổi cô ấy. Giọng mẹ tôi lướt về phía tôi theo dòng nước, đầy khinh thường.
"Đó có phải là Ikina mà ta vừa thấy không?"
Bà ta bước vào nhà tôi mà không cần tôi mời vào. Tất cả những ngôi nhà của các nàng tiên cá độc thân, không phải gia đình
nào cũng đều là những cấu trúc giống như hang động đơn giản với những lối vào và cửa số hình vòm rộng mở cho phép ánh sáng lọt vào nhưng lại quá nhỏ đề những nàng tiên cá trưởng thành khác có thể bơi qua. Những ngôi nhà như nhà tôi chỉ có một phòng với một chiếc bàn ở giữa, một chiếc giường ở một bên và một chiếc bàn trang điểm có gương. Tấm kính được Manicans niệm chủ để có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong nước.
Mẹ tôi đặt chiếc ví của bà, thử chỉ là một chiếc túi lua màu xanh ông ảnh thường được đeo quanh vai, lên chiếc bàn tròn ở
giữa phòng, bà không bao giờ cho tôi xem thử bà cất trong đó.
"Đứng chơi với con bé đó. Nghe lời ta khuyên này con bé đó sẽ mang lại sự xấu hồ cho tất cả chúng ta, những nàng tiên cá
Tôi nhăn mặt trước khi đấy nỗi căm ghét ngày càng lớn đối với người phụ nữ đã sinh ra tôi, mà tôi tin rằng bà ấy chỉ làm như bốn phận của mình để tiếp tục duy trì nòi giống mà thôi, tôi cố gắng kìm chế lại những ngọn lửa của cơn giận đang đốt cháy trong người mình và nở một nụ cười trên môi trước khi quay lại đối mặt với bà ấy.
"Mẹ ơi, con rất vui khi được gặp me. Mà tai sao mẹ lại ở đây?
"Ta ghé qua để thông báo cho con biết rằng ngày mai là ngày tình nhân của tộc người cả chúng ta. Ta không thể nói rõ tầm quan trọng của việc con nên tránh xa bất kỳ người cả nào trong kỳ nghỉ này. Nhưng con nên tìm bạn tình trong ngày này đi."
“Tất nhiên rồi mà mẹ. Con đang rất muốn được lên bờ đây này.
"Loài người rất thích người cá. Tốt nhất là con cũng nên tránh xa họ ra."
"Tất nhiên rồi. Con sẽ bơi đến nơi sâu nhất ở Vịnh Udira."
Tôi cố gắng nói dối để qua một bà ấy.
"Tốt. Điều cuối cùng ta muốn là con gái ta không bị ảnh hưởng bởi phép thuật mà người cá thực hiện vào ngày hôm đó với các nghi lễ ân mừng của nó."
Bà ấy nắm cằm tôi bằng những ngón tay dài có móng tay. Một nàng tiên cá không có móng vuốt, nhưng mông tay của mẹ tôi thì gần giống như có móng vuốt vậy nếu không muốn nói bà ấy sở hữu chúng. Bà ấy xoay đầu tôi từ bên này sang bên kia, đầu móng tay của cô ấy bấu vào da tôi nhưng không đủ để làm chảy máu.
"Con trông rất giống ta."
Nghe như bà ấy đang khen tôi, nhưng lời bà ấy ẩn chứa sự châm biếm, đặc biệt là khi bà ấy nhìn xuống ngực tôi. Miệng bà ấy mím chặt môi trông có vẻ không hài lòng:
"Nhưng thật đáng tiếc về những điều này."