Ngôi nhà mới tuy là nhà cũ nhưng chủ cũ giữ gìn rất cẩn thận, nhìn vẫn còn mới tinh. Chỉ có phần nội thất, Uông Thanh Huyền có ý tưởng riêng của mình.
Hôm nay, cô đến mộ Trần Phong xong, bắt taxi đến khu trung tâm nội thất.
Đêm đó, cô lại nhận được một email từ thư ký của Đàm Kiến Văn, giới thiệu về các thương hiệu nội thất, đủ mọi chủng loại.
Cô không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng thư ký Vu chu đáo quá mức, hoặc quá nhiệt tình, đến cả đồ đạc trong nhà cũng giúp cô lo liệu.
Nhưng chuyện tiếp theo đây mới khiến cô bắt đầu cảm thấy bất an.
Dưới tầng khu chung cư mới có một tiệm bánh ngọt thuộc chuỗi cửa hàng nổi tiếng. Cô từng mua vài lần ở các chi nhánh khác. Lần này, cô định mua hai chiếc daifuku dâu tây như thường lệ, nhưng tìm mãi không thấy nên đành hỏi nhân viên cửa hàng.
“Bây giờ không phải mùa dâu tây nên không có daifuku dâu tây ạ,” nhân viên cửa hàng nói.
Mùa hè quả thật không có dâu tây, nhìn cô còn quên mất nữa là. Cô đành cười trừ rồi rời đi.
Nhưng tối đó, khi cô về nhà và đi ngang qua tiệm bánh ngọt, cô nhân viên ban ngày lại gọi cô lại: “Cô Uông, daifuku dâu tây cô muốn đã có hàng rồi ạ.”
Uông Thanh Huyền bước vào tiệm, chỉ thấy trong tủ đông kính bên cạnh quầy thu ngân có bốn chiếc daifuku dâu tây.
“Làm sao cô biết tôi họ Uông?” Thanh toán xong, cô tiến đến trước mặt cô nhân viên đó, do dự hỏi.
Cô bé nhân viên non nớt nhất thời ấp úng: “Em cũng nghe có người gọi cô thôi ạ…”
“Hôm nay là lần đầu tiên tôi đến tiệm của các cô mà,” cô nói thêm.
“Vậy chắc em nhớ nhầm rồi,” cô bé đó sợ cô hỏi tiếp, lè lưỡi với cô rồi chạy biến.
Về đến nhà, Uông Thanh Huyền lập tức gọi điện cho Chu Duẫn: “Tớ cứ có cảm giác mình đang bị theo dõi.”
“Cái gì?” Loại tình tiết chỉ có trong phim truyền hình này khó tránh khỏi khiến người ta ngạc nhiên.
“Tớ cũng không nói rõ được, chỉ là trực giác thôi,” cô kể lại chuyện vừa xảy ra ở tiệm bánh, ngừng một chút rồi nói tiếp: “Còn cả chuyện nội thất nữa, tớ vừa đi mua đồ nội thất buổi chiều, tối thư ký Vu đã gửi cho tớ tập tin giới thiệu các thương hiệu rồi.”
“Thư ký Vu có quen thân với cậu không?”
“Không thân, chúng tớ chưa từng gặp mặt, chỉ nói chuyện điện thoại vài lần thôi.”
“Vậy tại sao cô ấy lại gửi tập tin cho cậu? Là cấp trên của Trần Phong sắp xếp à?”
“Chu Duẫn, tớ cứ thấy hắn ta có chút kỳ lạ,” đây là cảm giác cô đã có ngay từ lần đầu tiên gặp Đàm Kiến Văn sau khi Trần Phong qua đời: “Rốt cuộc là kỳ lạ ở chỗ nào thì tớ cũng không nói được.”
“Cậu nghĩ kỹ lại đi, trực giác của phụ nữ lúc nào cũng rất chuẩn.”
“Hắn ta cho tớ cảm giác… như thể chúng tớ rất quen thuộc, nhưng thực tế trước đây tớ với hắn chỉ gặp vài lần, mỗi lần đều có Trần Phong ở đó,” cô nhớ lại lần ở nhà hàng Nhật, giọng điệu của hắn khi nói chuyện, quá tự nhiên, quá thân mật, hoàn toàn không giống thái độ nên có đối với vợ của một cấp dưới đã mất.
Còn nữa, còn nữa… Hắn ta mỗi lần đều gọi cô là cô Uông, trong khi những người khác chỉ gọi cô là Trần phu nhân.