Đã một tháng kể từ ngày Trần Phong qua đời. Trong thời gian Uông Thanh Huyền bán căn nhà tân hôn, khi cô ngỏ ý muốn chuyển tiền cho bố mẹ chồng, lúc này mới biết rằng Đàm Kiến Văn đã bồi thường cho họ một khoản không nhỏ, nên họ kiên quyết không nhận phần của cô nữa.
Trung tâm dạy đàn tạm dừng hoạt động, cô đưa bố mẹ chồng đến Hải Nam ở một tuần. Mẹ chồng cô vẫn cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, bà nói cứ ở lại Tô Châu một ngày, thành phố mà Trần Phong lớn lên, bà sẽ không một ngày nào được yên bình.
Khí hậu Hải Nam tốt hơn Tô Châu. Sau mấy ngày ở đó, sắc mặt mẹ Trần đã khá hơn rất nhiều. Uông Thanh Huyền đề nghị họ ở thêm một thời gian nữa, và họ không hề phản đối. Họ thuê một căn hộ cao tầng nhìn ra biển, định ở đó cho đến khi nào muốn đi thì sẽ đi.
Vì thế, khi trở về Tô Châu, Uông Thanh Huyền lại trở thành người cô đơn một mình.
Cô ngại không muốn ở lại nhà Chu Duẫn thường xuyên nữa, nên việc mua nhà bắt đầu được đặt lên hàng đầu.
Tập tin PPT mà thư ký Vu gửi đến vẫn nằm im trong hộp thư chưa được mở. Khi chờ máy bay ở sân bay, cuối cùng cô cũng không kìm được mà tải xuống.
Các dự án nhà ở mới ở Tô Châu đều nằm ở khu vực xa trung tâm thành phố, nên việc mua nhà mới chắc chắn không thực tế lắm. Ý tưởng của thư ký Vu hoàn toàn trùng khớp với cô, cô ấy đã chọn lọc một vài khu chung cư cả mới lẫn cũ, đều nằm ở trung tâm thành phố, có nhiều cây xanh, gần ga tàu điện ngầm, trường học, bệnh viện đầy đủ tiện nghi.
Cô chọn hai căn có giá cả phải chăng và gọi điện cho môi giới.
Lần đầu mua nhà, cô và Trần Phong đã phải chạy ngược xuôi, xem nhà suốt nửa năm trời mới quyết định được. Có kinh nghiệm từ lần đầu và cả sự hỗ trợ từ tập tin PPT của thư ký Vu, lần này việc mua nhà thuận lợi bất ngờ, chỉ mất chưa đầy một tháng.
...
Tại tầng 33 tòa nhà Đàm Thị, thư ký Vu Minh Minh gõ bàn phím. Một bản báo cáo ngắn gọn chỉ 200 chữ lại khó viết hơn bất kỳ bản báo cáo nào trước đây. Cô ấy viết rồi lại xóa, xóa rồi lại viết, kiểm tra năm sáu lượt rồi mới run tay bấm gửi.
Chưa đầy 5 phút, tin nhắn trả lời: “Có thể.”
Chỉ có hai chữ, nhưng Vu Minh Minh đã theo Đàm Kiến Văn nhiều năm nên cô ấy hiểu ngay ý nghĩa của nó.
Câu “Có thể” này có hai tầng ý nghĩa. Một là, khu chung cư mà cô Uông sống, hắn cảm thấy ổn. Hai là, công việc cô ấy làm cũng coi như ổn.