Cưỡng Đoạt Vợ Của Cấp Dưới

Chương 2

Trước Sau

break

Đàm Kiến Văn cúi chào, đặt hoa xuống và trầm mặc rất lâu trước bia mộ Trần Phong, rồi mới đưa mắt nhìn cô.

“Tôi xin lỗi." Hắn nói.

Uông Thanh Huyền lau nước mắt, không hiểu vì sao hắn lại xin lỗi.

“Tôi đưa cô về nhà." Hắn nói thêm.

“Không cần đâu, tôi tự lái xe tới." Cô lắc đầu, từ chối.

“Tình trạng của cô hiện giờ không thích hợp để lái xe,” Hắn ngừng lại một chút rồi nói tiếp, “Tôi sẽ đợi ở ngoài.”

Uông Thanh Huyền đợi đến tối mịt mới rời đi.

Ra khỏi khu mộ, người kia vậy mà vẫn còn ở đó, tay kẹp điếu thuốc vừa mới châm.

Đàm Kiến Văn thấy cô ra, liền dụi thuốc: “Đi thôi.”

Những lần trước gặp hắn đều có Trần Phong ở đó, chưa từng ở riêng một mình. Uông Thanh Huyền có chút ngần ngại, nhưng cũng cảm thấy hắn nói đúng, với tình trạng hiện tại của cô quả thật không thích hợp để lái xe.

“Tôi đã nhờ người lái thay." 

Tới bãi đỗ xe, một người đàn ông chất phác đã đợi sẵn ở đó. Uông Thanh Huyền đành phải đưa chìa khóa xe của mình cho hắn.

Đàm Kiến Văn giúp cô mở cửa xe, thấy cô ngồi ổn rồi mới quay lại ghế lái.

“Dây an toàn,” đợi một lúc mà cô vẫn không có động tác, hắn đành nhẹ giọng nhắc nhở.

Uông Thanh Huyền bừng tỉnh, máy móc thắt dây an toàn.

Cô xoa xoa thái dương, khóc đến đầu óc choáng váng. Gió thổi qua, đầu cô tê dại, đau nhức.

Xe chạy đến cổng khu chung cư nhà cô, Uông Thanh Huyền hơi ngạc nhiên: “Anh biết chúng tôi ở đây à?”

“Trần Phong trước đây có nhắc đến.”

Nghĩ lại thì đúng là như vậy, Trần Phong là trợ lý đặc biệt của hắn, việc hắn biết địa chỉ nhà họ cũng không khó.

“Cảm ơn." Cô nói lời cảm ơn rồi xuống xe.

Lại một đêm mất ngủ, nhưng Uông Thanh Huyền vẫn buộc mình phải thức dậy. Cô muốn đi thăm bố mẹ chồng, tình trạng của họ chắc chắn sẽ tệ hơn cô. 

Tuổi già mất con, điều này đặt vào bất kỳ gia đình nào cũng là một cú sốc trời giáng.

Bố chồng cũng trông như thể đã thức trắng đêm, còn mẹ chồng đến giờ mắt vẫn sưng húp, nói năng không rõ, nước mắt không ngừng rơi.

Uông Thanh Huyền vào bếp, nấu chút cháo.

“Con đừng bận tâm, mẹ không ăn đâu." mẹ Trần nức nở nói.

Uông Thanh Huyền ngồi xuống cạnh bà, hai ông bà già mấy ngày nay dường như đã già đi hai mươi tuổi, tóc bạc trắng chỉ sau một đêm.

“Mẹ muốn đi theo Phong Tử” mẹ Trần ôm lấy Uông Thanh Huyền, hai mẹ con khóc thành một khối.

“Con khuyên mẹ con đi, đừng nói những lời ngốc nghếch nữa” bố Trần chống trán thở dài, “Từ tối qua đến giờ bà ấy chưa ăn gì cả.”

“Mẹ, mẹ phải ăn, chúng ta đều phải ăn. Phong Tử chắc chắn không muốn thấy mẹ như vậy. Mẹ cứ để anh ấy yên lòng mà đi được không?”

“Con nói xem thằng bé mới ba mươi tuổi, ông trời có phải đã bắt nhầm người không?” mẹ Trần mắt đỏ hoe, nói từng câu đứt quãng: “Con nói cái tên cấp trên của thằng bé đúng là đồ súc sinh, thứ Bảy cũng muốn bóc lột nó, cứ nhất quyết bắt nó đi giao tài liệu, nếu không phải tại hắn ta…”

“Mẹ, mẹ nói gì cơ?”

“Tối qua, cái tên cấp trên của Phong Tử tới nhà, nói rằng Phong Tử gặp tai nạn giao thông trên đường đi sân bay giao tài liệu cho hắn ta.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc